Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
“Sau này ngươi hãy đến phân viện Phục Linh, đương nhiên, nếu ngươi có việc cần làm thì cứ làm không cần phải báo lại với ta.” Cố Ly Sinh hết sức khách khí nói, vừa nói hai tay vừa vuốt ve cuốn sách mà Quân Vô Tà tặng trước đây, hắn xem hết một ngày một đêm, suy đi ngẫm lại vẫn chưa hiểu hết được ý nghĩa của nó, nên nóng lòng muốn Quân Vô Tà chỉ giáo cho mình.
Cố Ly Sinh đã cho Quân Vô Tà một đặc quyền mà trước đây chưa từng một đệ tử nào của phân viện Phục Linh có được.
Nhưng tất cả những điều đó cũng đều là do Quân Vô Tà xứng đáng nhận được.
Nàng có được bản lĩnh kia, cùng với những gì Cố Ly Sinh đã làm thì những người khác cũng chẳng còn bất cứ tư cách gì để không công nhận điều đó.
Có bản lĩnh thì các người đến mà nghiên cứu thủ thuật phục linh cặn kẽ hơn Cố Ly Sinh?
“Thời gian này ta phải ra ngoài vài hôm.” Quân Vô Tà mỉm cười nói, bộ dạng thực sự muốn đi ra ngoài làm việc.
Cố Ly Sinh ngây ra một lúc, há hốc miệng, quả thực không ngờ Quân Vô Tà thực sự phải đi làm việc rồi…
Bỗng nhiên cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt, nhưng lại không thể tự vả vào miệng mình.
Thật là khổ tâm quá!
“E hèm, vậy ngươi sẽ đi mấy ngày?” Cố Ly Sinh có chút ngượng ngạo hỏi, hắn rất muốn Quân Vô Tà giải thích cặn kẽ cho mình nội dung cuốn sách kia.
“Nhanh thôi.” Quân Vô Tà nói.
Trò hay vẫn còn chưa diễn xong, nàng tất nhiên phải đi hoàn tất mọi chuyện, nếu không thì chẳng còn gì là hay ho nữa.
“Vậy thì được, ngươi đi làm việc của mình đi, chờ ngươi làm xong rồi quay lại đây tìm ta, thực ra… đây là… cuốn sách mà ngươi đưa cho ta… có một số điều trong đó ta vẫn chưa hiểu rõ lắm.” Cố Ly Sinh đỏ mặt, cảm thấy mình đã từng này tuổi đầu mà lại phải đi theo một thiếu niên để thỉnh giáo, cảm thấy có đôi chút thẹn thùng.
Nhưng ông ta thực sự rất muốn nghiên cứu thuật phục linh nên bắt buộc phải nói ra những lời này.
Quân Vô Tà nhìn Cố Ly Sinh, ánh mắt dường như đã nhìn thấu được ý của nàng như muốn nói “Đơn giản vậy mà ông xem cũng không hiểu sao?”
Mặt Cố Ly Sinh càng đỏ hơn.
“Được.” Quân Vô Tà thấy mặt Cố Ly Sinh càng lúc càng đỏ đành miễn cưỡng trả lời.
Cố Ly Sinh gật gật đầu.
“Đây là ngọc bài của phân viện Phục Linh, ngươi hãy cầm lấy.” Cố Ly Sinh đưa ngọc bài của phân viện Phục Linh cho Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà liền lắc đầu.
Cố Ly Sinh lấy làm khó hiểu.
“Từ nay về sau, ai cũng biết thân phận của ta rồi.” Quân Vô Tà chậm rãi lạnh lùng nói. Ngọc bài là để chứng tỏ thân phận cho các để tử khác biết, nhưng hôm nay Cố Ly Sinh trước mặt tất cả sư sinh trong phân viện mắng mỏ không tiếc lời, Quân Vô Tà tin rằng khuôn mặt này của nàng đã trở thành tấm vé thông hành có giá trị hơn cả ngọc bài.
“Vậy cũng đúng.”
Cố Ly Sinh lại kéo Quân Vô Tà đến hỏi những chỗ mà mình chưa hiểu, hồi lâu sau mới để cho nàng rời đi.
Quân Vô Tà vừa bước ra từ thư phòng của Cố Ly Sinh, xuống đến dưới lầu liền thấy một đám đệ tử của phân viện Phục Linh đang đứng nấp một bên, nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu.
“Quân… Quân Tà.” Một thiếu niên bị đám người đó đẩy lên phía trước, ngượng ngùng nhìn Quân Vô Tà.
Cứ nghĩ đến bọn họ chỉ trỏ nói xấu sau lưng nàng là đã cảm thấy không còn mặt mũi nào bắt chuyện với nàng nữa, nhưng mà…
Hôm nay Cố Ly Sinh đã trịnh trọng với Quân Vô Tà như vậy, lỡ nếu như tính cách của nàng ngang bướng, chấp nhặt với họ, thì liệu bọn họ còn tồn tại được ở phân viện Phục Linh này nữa?
Đám đệ tử phân viện Phục Linh tin chắc rằng, chỉ cần Quân Vô Tà mở miệng nói với Cố Ly Sinh đuổi hết bọn chúng ra khỏi phân viện thì hắn sẽ chẳng ngần ngại gì mà không gật đầu đồng ý.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...