Lộ Uy Kiệt va vào một thân cây to, nôn ra một ngụm máu tươi, còn chưa định thần thì Long Kỳ đã dùng một tay nắm lấy cổ áo hắn ta xách lên, trực tiếp ném vào bên cạnh đám đệ tử đó.
Lộ Uy Kiệt trước nay luôn được người ta tôn sùng, tự xưng bản thân lớn mạnh, bây giờ toàn thân như vũng bùn xụi lơ nằm trên mặt đất, đến một chút kiêu ngạo cũng chẳng còn.
Mấy tên binh sĩ Thuỵ Lân quân bao vây những tên đệ tử đó lại, rút ra thanh kiếm sắc nhọn ở thắt lưng.
Ánh sáng lạnh lẽo loé ra, trong nháy mắt, đám đệ tử đó khóc la inh ỏi.
“Đừng mà! Đừng giết bọn ta! Bọn ta không có cố ý đâu! Bọn ta biết sai rồi!”
Một khắc trước còn đang nghĩ cách giết người cướp của, một khắc sau đó thì bị người ta ném xuống đất, mũi kiếm lạnh như băng trước mắt đang chỉa về chính mình, đám đệ tử học viện Phong Hoa coi trời bằng vung, từng người từng người quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha mạng, giống như mấy tên nhát gan, tè trong quần.
Phạm Cẩm giật giật chân mày, vội vàng xông qua đó!
“Long thiếu tướng! Đao hạ lưu nhân!”
Kiếm vừa vung lên của Long Kỳ nhất thời khựng lại.
“Tại hạ biết bọn họ đã phạm phải đại tội, nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử của học viện Phong Hoa, xin người nể mặt học viện Phong Hoa mà tha cho họ một mạng, học viên Phong Hoa ắt sẽ cho người một câu trả lời rõ ràng!” Phạm Cẩm vội vàng nói, bọn người Long Kỳ dù sao cũng xuất thân là quân đội chiến đấu lăn lộn trên chiến tuyến giữa sống và chết, giết người đơn giản như ăn cơm bữa, nếu như chậm một bước thì hai mươi mấy mạng của đám thiếu niên đã phơi thây tại đây rồi!
Long Kỳ khẽ nhíu mày, tràn trề sát khí nói: “Mưu hại tính mạng kẻ khác, xem như lấy mạng trả mạng.”
Phạm Cẩm bị khí thế của Long Kỳ làm cho toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, dù cho hắn có mơ ước đến Thuỵ Lân quân, nhưng cũng chưa từng được lĩnh giáo khí thế giết chóc nhuộm mùi máu tanh trên người binh sĩ thật sự, khí thế đủ để hù doạ người.
“Tại hạ biết, tại hạ biết chứ, nhưng mà… không phải người và binh sĩ vẫn còn sống đó sao? Tại hạ biết bọn họ có tội, nhưng mà… đây dù gì cũng là hai mươi mấy mạng người, hơn nữa… chủ mưu của chuyện này lại không phải là bọn họ, nếu không bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc mà tiếp tục quỳ ở đây, dù cho bọn họ có ý đồ xấu, nhưng tội cũng không đáng chết, bọn họ còn trẻ người, vẫn mong Long thiếu tướng giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn họ lần này. Tại hạ có thể đảm bảo, học viên Phong Hoa sẽ nghiêm khắc xử phạt họ!”
Phạm Cẩm quả thực muốn khóc, nếu như hắn không phải là con của viện trưởng thì đã có thể giương mắt nhìn đám người ngu xuẩn này tự tìm đường chết rồi, nhưng ai bảo phụ thân hắn là viện trưởng học viên Phong Hoa, hôm nay, nếu như hắn giương mắt nhìn hai mươi mấy đệ tử này bị giết tại đây thì học viện Phong Hoa có thể sẽ gặp phải tai ương.
Tuy nói người chết là chuyện bình thường trong ngày đi săn linh thú, nhưng mà chuyện một đoàn người gần như chết hết thì tuyệt đối không thể xảy ra, những người có thể vào được học viện Phong Hoa, không phải những gia đình giàu có thì cũng là những gia tộc quyền thế hùng mạnh một phương.
Nếu cứ như vậy mà chết hai mươi mấy mạng người, người nhà bọn họ làm loạn lên tới học viện Phong Hoa, còn chưa biết sẽ gây ra nhiễu động lớn cỡ nào.
Lúc Phạm Cẩm nói ra những lời này, mồ hôi lạnh không ngừng rơi xuống, rất sợ Long Kỳ không thèm quan tâm tới, trực tiếp chém người.
Long Kỳ nhíu mày không nói, nếu đổi lại là người khác hắn sớm đã một cú đá bay, trực tiếp động thủ, tính cách sắt thép được nuôi dưỡng trong quân đội, làm sao dễ dàng bị người khác thay đổi được?
Nhưng mà, Phạm Cẩm dù sao cũng là người mà Quân Vô Tà mang tới, Long Kỳ không thể không nhìn về phía Quân Vô Tà, hỏi ý kiến của nàng.
Quân Vô Tà ánh mắt lạnh lùng nhìn về đám người Lộ Uy Kiệt sợ đến toàn thân run rẩy, không hề có chút ấn tượng gì với bọn chúng, như những gì Phạm Cẩm nói, chủ mưu mưu hại bọn người Long Kỳ không phải đám người này, mà là Ninh Hinh với Doãn Ngôn sớm đã chạy mất tăm hơi kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...