Trên đường đến suối Linh Nguyệt, Ninh Hinh bảo Lộ Uy Kiệt thử bắt chuyện với đám người Long Kỳ, kết quả lại bị bẽ mặt không thương tiếc.
Long Kỳ căn bản không thèm để ý đến Lộ Uy Kiệt, từ đầu đến cuối đều trưng bộ mặt căng thẳng không nói một lời.
Lộ Uy Kiệt giẫm phải cây đinh, mặt tối sầm đi về phía Ninh Hinh, ở học viện Phong Hoa hắn luôn luôn là đối tượng được các ngươi tôn sùng, một vài thiếu niên suốt ngày vây xung quanh hắn, từ khi nào hắn phải chịu cơn giận không đâu này, sắc mặt ngay lập tức trùng xuống, vô cùng khó coi.
Ninh Hinh thấy Lộ Uy Kiệt đá cây đinh rồi kêu hắn dẫn dắt các ngươi tiếp tục tiến lên, mà mình thì giả vờ thân thiện lùi về phía sau, đi song song đám người Long Kỳ.
“Các ngươi không hề thông thạo đường ở rừng Linh Vũ, xem ra cũng là lần đầu tiên tới, không biết lần này các ngươi đến suối Linh Nguyệt tìm vật gì? Thật không dám giấu, phụ thân ta là phó viện trưởng học viện Phong Hoa, có chút quen thuộc đối với rừng Linh Vũ này. Học viện Phong Hoa chúng ta hàng năm đều sẽ có hai lần tổ chức ngày săn linh, bình thường sẽ qua lạitrong rừng Linh Vũ, lúc kết thúc cũng thường mang chút đồ ở đây về, nếu trên tay chúng ta có vật mà các ngươi muốn, không phải các ngươi cũng tiện tiết kiệm thời gian hay sao?” Ninh Hinh vẻ mặt mỹ lệ, nụ cười lại càng uyển chuyển động lòng người, giọng nói chuyện không nhanh không chậm, tựa như dòng nước suối chảy qua, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy không căm ghét nổi.
Đương nhiên, nếu như trước đó nàng ta không có đòi hỏi quá nhiều vậy thì ấn tượng về nàng ta của bọn người Long Kỳ sẽ rất tốt.
Long Kỳ nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ có chút mất kiên nhẫn.
Đám thiếu niên này liên tiếp đến bắt chuyện, làm cho một người có nề nếp như Long Kỳ vô cùng sốt ruột.
Đã quyết định hợp tác thì chỉ cần chấp hành, việc cố tình tiếp xúc này làm cho đám binh sĩ luôn luôn lấy mệnh lệnh làm chuẩn rất không quen.
Mấy tên lính đi bên cạnh Long Kỳ âm thầm liếc nhìn Ninh Hinh, thấy nụ cười khá đẹp của nàng ta, ánh mắt lại không hề có vẻ khen ngợi.
Dung mạo như vậy, khí chất như vậy, chỗ nào bì được với đại tiểu thư nhà bọn họ?
Doanh trại Thụy Lân quân đâu đâu cũng là một đám người Hán ý chí kiên cường, quanh năm phong bế huấn luyện, bọn họ dường như không có cơ hội nào tiếp xúc với nữ nhi, người duy nhất hay xuất hiện trước mặt bọn họ chỉ có đại tiểu thư của Lân Vương phủ - Quân Vô Tà.
Ban đầu, lúc Quân Vô Tà chưa đổi hồn, Thụy Lân quân có chút không tôn trọng đối với đại tiểu thư có tiếng xấu này, nhưng bởi vì đối phương là huyết mạch của Quân gia nên không thể không cúi đầu. Tuy nhiên sau khi Quân Vô Tà đổi hồn, mỗi một việc làm, một lần nữa đổi mới nhận thức các binh lính Thụy Lân quân, khiến bọn họ đối với Quân Vô Tà chuyển từ tùy tiện sang quỳ bái.
Có thể nói, trong lòng đám binh sĩ này, người đẹp nhất trên đời là đại tiểu thư nhà bọn họ, người con gái ưu tú nhất cũng là đại tiểu thư nhà bọn họ.
Quân Vô Tà một hình tượng trùm cuối như vậy nên bất kỳ người con gái nào hòng đứng trước mặt Thụy Lân quân tạo cảm giác tồn tại đều bị bọn họ ngầm so sánh với mảnh vụn.
Tướng mạo quá kém, hoàn toàn không so được với đại tiểu thư nhà bọn họ.
Mắt không có hồn, càng không so được với đại tiểu thư nhà bọn họ.
Tính khí thô tục, nụ cười nịnh nọt, chỗ nào sánh được với đại tiểu thư nhà bọn họ, khí phách cao lãnh!
Còn nữa, có phải nha đầu này thị lực không tốt hay không? Không nhìn ra trên mặt thiếu tướng bọn họ đã viết “không tiếp người lạ” hay sao? Lại vẫn cố đến gần, lải nhải không ngừng. Chỉ nhìn chỗ thù lao dẫn đường mà vừa rồi Ninh Hinh muốn, trừ khi bọn họ nhiều tiền quá đem đốt mới thèm tiếp lời, mới muốn thứ đồ trong tay nàng ta.
Hoàn toàn không nhận thức được mình đã bị binh sĩ Thụy Lân quân nhìn khinh bỉ từ đầu đến chân, Ninh Hinh vẫn cứ ngập tràn nụ cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...