Thích quốc không thể thua, cũng không dám thua.
Thanh danh thànhbại của Thụy Lân quân đột ngột được ép truyền ra!
Nếu như thất bại bọn họ đã không có quốc gia của chính mình.
Quân Vô Tà còn nhớ trước đây lúc Quân Tiển tán gẫu cùng nàng, luôn nói đến những chuyện đã qua với trạng thái sa sút, mặc dù cố gượng cười nhưng cũng không thể che lấp đau thương trong ánh mắt.
Uy danh của Thụy Lân quân là dùng sinh mạng của binh lính Thụy Lân quân đổi lấy, người bên ngoài chỉ biết ca tụng Thụy Lân quân mạnh mẽ hung hãn, lại không biết trong đội quân này có bao nhiêu người đã chết ở trên chiến trường.
Nếu có thể, Quân Tiển không cần cái hư danh này, cũng không muốn làm cho binh lính do đích thân mình dẫn ra ngoài phải chết.
Người của Quân gia cũng không bao giờ lấy danh Thụy Lân quân làm kiêu ngạo!
Đây là chính miệng Quân Tiển dặn dò.
Điều này đối với người của Quân gia mà nóilà một sự sỉ nhục, không thể khiến binh lính của mình từ trên chiến trường sống sót trở về là sự bất lực của bọn họ.
Quân Vô Tà cũng không biết loại cảm giác này đến từ đâu, mà lại nhớ rõ ánh mắt kiên định và bi thương của gia gia và tiểu thúc.
“Rừng Linh Vũ cách Thích quốc không xa, không ngờ người của Thụy Lân quân lại xuất hiện ở đây.” Tinh thần Phạm Cẩm có chút kích động, như là những anh hùng khao khát hướng tới đã lâulại xuất hiện ngay trước mặt của mình, mang theo những thiếu niên cần thiết có một không hai.
Kiều Sở hắng giọng, nhìn vẻ mặt kích động của Phạm Cẩm nói: “Thứ cho ta nhắc nhở một câu, ngươi vừa mới nói những chiến thần kia hôm nay đi cùng đám người Ninh Hinh, hơn nữa còn bị giết một loạt.”
Chỉ một câu nói, trong nháy mắt đã khiến một Phạm Cẩm nhiệt huyết bị hắt một gáo nước lạnh không sót giọt nào!
Đối với việc Ninh Hinh đặt điều kiện, Phạm Cẩm đều cảm thấy quá đỗi không hợp lý.
“Đi thôi.” Quân Vô Tà vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói, đặt Hắc Miêu đang nằm trong tay lên vai.
“Tiểu Tà Tử, chúng ta đi đâu vậy?” Kiều Sở nghiêng đầu nhìn Quân Vô Tà, bên Ninh Hinh tuy là đang bẫy người, nhưngchuyện này cũng không có quan hệ gì quá lớn đối với bọn họ, trong lòng chỉ có chút mặc niệm chođám binh sĩ Thụy Lân quân kia mà thôi.
“Suối Linh Nguyệt.” Quân Vô Tà thản nhiên nói.
Nếu không phải Ninh Hinh tìm đường chết, nàng cũng không thèm quan tâm, nhưng lần này đã gài bẫy Thụy Lân quân rồi, sao nàng có thể để cho nàng ta toại nguyện?
Binh sĩ của gia giacàng không phải loại người dễ động vào!
Nàng vừa dứt lời, ngoại trừ Dạ Sát ra những người khác đều ngây ngẩn cả người.
“Đến... Đến suốiLinh Nguyệt làm cái gì?” Kiều Sở trợn tròn hai mắt, Quân Vô Tà không hề giống loại người hay lo chuyện bao đồng, vừa rồi Phạm Cẩm hăng hái như vậy, nàng cũng chỉ buông một vẻ mặt lãnh đạm.
Chẳng lẽ thực sự bị làm cho sôi máu, muốn đi bù đắp chỉ số thông minhbị thiếu hụtcủa đám Thụy Lân quân à?
Quân Vô Tà lườm Kiều Sở, không trả lời.
Kiều Sở nuốt nước miếng, hắn đã quá quen với việc Quân Vô Tà không thèm đếm xỉa rồi.
“Nhưng chúng ta cũng không biết vị trí của suốiLinh Nguyệt.” Lúc Quân Vô Tà nói, Dung Nhã cũng đã lấy bản đồ ra xem rồi, đừng nói là suốiLinh Nguyệt, ngay cả vị trí hiện tại của bọn họ cũng không được đánh dấu trên bản đồ.
“Cứ đi theo ta, ta đã phóng thích Mặc Xà, nó sẽđi theo chúng ta dọc đường, chỉ cần theo mùi của Mặc Xà liền có thể tìm được vị trí của bọn họ.” Dạ Sát nói rõ ràng đâu ra đấy.
Mọi người nhìn nhau, càng tò mò hơn về thân phận của Dạ Sát, lại không hỏi nửa câu mà hết sức có chừng mực.
Sau một loạt những lýdo thanh minh của Phạm Cẩm, đám người Kiều Sở cũng có ấn tượng rất tốt đối với Thụy Lân quân. Giờ nếu Quân Vô Tà đã lên tiếng nói phải đi đến đó,đương nhiên bọn họ càng không nói gì thêm.
Sau khi dọn dẹp sơ qua, mọi người dưới sự hướng dẫn của Dạ Sát, truy tìm mùi của Mặc Xà lưu lại dọc đường, tiến về phía suối Linh Nguyệtở sâu trong rừng Linh Vũ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...