“Quân Tà?” Ninh Nhuệ lẩm bẩm cái tên đã bị A Tĩnh nhắc tới hết lần này đến lần khác, ông ta hơi nheo mắt, xoay người nói với một đệ tử ở phía sau: “Đi mời tiểu thư đến thư phòng của ta.”
Dứt lời, Ninh Nhuệ bèn đi về phía ngược với hướng đến phòng của viện trưởng.
Ninh Nhuệ ngồi trong thư phòng, khuôn mặt hiền hòa giờ lại nổi lên một tầng suy tư, chẳng bao lâu, cửa phòng bị gõ, Ninh Nhuệ lên tiếng cho người vào.
Cửa phòng bị đẩy ra, thiếu nữ thướt tha bước chầm chậm vào phòng, sau khi thấy Ninh Nhuệ thì khẽ hành lễ rồi nói: “Cha gấp gáp tìm con gái đến, vì chuyện gì ạ?”
Thiếu nữ bước vào, mềm mại như rồng bay, uyển chuyển như ngỗng trời, nghiễm nhiên chính là Ninh sư tỷ mà các đệ tử thường nhắc đến – Ninh Hinh.
Ninh Nhuệ hài lòng nhìn cô con gái dung mạo như hoa của mình, giơ tay bảo nàng ta ngồi xuống rồi mới nói: “Hôm nay ta gặp A Tĩnh.”
“A Tĩnh? Chính là tiểu tử ngốc hầu hạ ở viện của Phạm Trác?” Ninh Hinh mở miệng hỏi.
Ninh Nhuệ gật đầu: “Chính nó, tiểu tử đó vẫn không có đầu óc như thế, vài ba câu đã khiến nó dốc hết ruột gan ra nói, gần một tháng nay tiểu viện Trúc Lâm của Phạm Trác có một vị khách tới, người đó đến do lệnh của Phạm Cẩm.”
“Dạ? Phạm Cẩm mà lại để người ta ở cùng hắn, chuyện này đúng là kỳ lạ.” Ninh Hinh khẽ nhướng mày.
“Người sống ở đó, con cũng biết.”
“Ai ạ?”
“Quân Tà.”
Trên mặt Ninh Hinh xuất hiện vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng phục hồi lại thái độ bình thường.
“Phạm Cẩm đưa cậu ta đến chỗ Phạm Trác? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Một đệ tử bị phân viện Phục Linh vứt bỏ, Phạm Cẩm hà tất phải phí sức như thế.
Ninh Nhuệ nói: “Lúc trước con bảo ta giúp con tìm Quân Tà đó để đối phó Phạm Cẩm, bây giờ con cũng biết người ở đâu rồi, nhưng nếu nó vẫn cứ ở mãi trong viện của Phạm Trác, chỉ e con cũng không thể động vào nó được.”
Ninh Hinh nhíu mày, Quân Vô Tà sống hay chết nàng ta không bận tâm, điều duy nhất nàng ta muốn là lợi dụng Quân Vô Tà để đàn áp Phạm Cẩm, danh tiếng của Phạm Cẩm ở học viện Phong Hoa quá cao, căn bản không phải mức người thường có thể lật đổ, nhưng lần này Phạm Cẩm lại dùng sai bảo bối, vậy mà lại giữ Quân Vô Tà gây họa không ngừng đó, cho Ninh Hinh cơ hội tốt nhất để đàn áp hắn.
Thời gian này, nhờ chuyện của Quân Vô Tà, Ninh Hinh cho người tung rất nhiều tin đồn bất lợi với Phạm Cẩm khắp mọi nơi trong học viện Phong Hoa, vì thế hình tượng của Phạm Cẩm trong lòng các đệ tử học viện Phong Hoa cũng tụt dốc không phanh.
“Không vội, chỉ cần biết hắn ở đâu, con đương nhiên sẽ có cách bức hắn vào khuôn khổ.” Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Ninh Hinh xẹt qua vẻ thâm độc.
Ninh Nhuệ nhìn Ninh Hinh, bất chợt nói: “Luận năng lực, Phạm Cẩm mạnh hơn Phạm Trác nhiều, trong học viện Phong Hoa, danh tiếng của Phạm Cẩm vẫn luôn trên con một bậc.”
Ninh Hinh nheo mắt, dựa vào khuôn mặt và cổ tay của nàng ta, bây giờ nàng ta đã trở thành Ninh sư tỷ được tôn kính nhất học viện Phong Hoa, nhưng cho dù nàng ta cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua được địa vị của Phạm Cẩm trong mắt, trong lòng các đệ tử.
Ninh Nhuệ nói tiếp: “A Tĩnh nói, bệnh của Phạm Trác có vẻ nặng hơn rồi, với cơ thể và xương cốt của Phạm Trác, nhiều nhất không cầm cự được qua năm nay, không có Phạm Trác, Phạm Khải sẽ không có cốt nhục thân sinh nữa, Phạm Cẩm chỉ là con nuôi, danh tiếng bây giờ cũng chịu tổn hại cực lớn, nhưng vậy còn lâu mới đủ, Ninh Hinh, trước giờ con chưa từng khiến cha thất vọng, hy vọng lần này con có thể nghĩ được đủ mọi cách hay, xử lý ổn thỏa mọi chuyện.”
Ninh Hinh gật đầu, đương nhiên hiểu “xử lý” mà Ninh Nhuệ nói nghĩa là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...