Mặt trời lên cao, dòng người bắt đầu di chuyển, ngày đầu tiên nhận người của học viện Phong Hoa đã kín người hết chỗ. Mặt trời chói chang chiếu vào đầu, hơi nóng cuồn cuộn làm cho nhóm tiểu thư thiếu gia thường ngày sống an nhàn sung sướng ở nhà luôn miệng kêu khổ, mồ hôi trên người rơi như mưa, nhưng vì muốn duy trì hình tượng mà cố chịu đựng ánh mặt trời gay gắt, không ít nhóm thiếu niên trong hàng dựa vào nhau. Bởi vì thời gian còn lâu, nhưng cũng không muốn rời đi, lại có một đám tùy tùng bên người, bung dù rồi bung dù, quạt rồi quạt. Cũng có người nào đó đã sớm ngồi ở trong xe ngựa có khối băng, mang nước ô mai ướp lạnh đến giải khát.
Mặc dù tháng chín không có nhiệt độ cao nhất, nhưng mặt trời giữa trưa vẫn chiếu vào làm người ta hoa mắt choáng đầu.
Thiếu nữ nào sức khỏe không tốt, không chịu được nữa thì bị cảm nắng rồi té xỉu, được người hầu khiêng vào trong xe tránh nắng.
Hơi nóng làm cho đám người đang nóng nảy im lặng lại, vốn chỉ còn lại vài thiếu niên hăng hái ba hoa khoác lác. Nhưng bây giờ, đầu óc sớm bị hơi nóng thổi đến căng ra, chỉ chú ý đến việc hạ nhân đang quạt cho, làm gì còn hứng thú nói nói cười cười với người khác.
Ngay lúc im lặng vì sự nóng bức này, một tiếng thét kinh hãi ập vào não mỗi người.
Nhóm thiếu niên không chịu nổi nắng nóng khó chịu đều nhíu mày nhìn thì thấy một người mặc áo trắng ở dưới cây đại thụ cách đó không xa, một nam tử khí chất như tiên đang đứng thẳng dưới bóng râm, tay chắp sau lưng. Mà đối diện với hắn có một thiếu niên với vẻ mặt kích động đang che miệng, âm thanh kinh sợ phát ra từ miệng của thiếu niên đó.
Nhóm thiếu niên nhìn lướt qua, không kiên nhẫn mà nhíu mày, nhưng lời nói kế tiếp lại kéo tất cả lực chú ý của bọn họ lại.
"Mộ Thần! Người chính là Mộ trưởng lão của Khuynh Vân Tông phải không! Mộ trưởng lão, rốt cuộc ta cũng tìm thấy người rồi! Mong người bán cho ta một phần đan dược lúc trước, sau khi ca của ta uống xong, thật sự linh lực tăng nhanh hơn rất nhiều! Cầu xin người! Bán cho ta một phần nữa!" Thiếu niên kia nhìn nam tử áo trắng mà thỉnh cầu.
Nhóm thiếu niên trừng mắt nhìn, cảnh tượng dưới bóng râm khó có thể tin được.
Cái khác bọn họ không biết, nhưng ba chữ "Khuynh Vân Tông" lại như sấm bên tai!
Ai chẳng biết Khuynh Vân Tông là đại tông đứng đầu thiên hạ, mà đại tông đứng đầu thiên hạ này trước đó lại xảy ra chuyện lớn! Mộ Thần thân là trưởng lão của Nhiếp Vân phong đột nhiên tuyên bố giải tán Khuynh Vân Tông, tông chủ và các vị trưởng lão đã rời đi trước một bước, hắn ở lại Khuynh Vân Tông tuyên bố tin đó rồi cũng biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Đại tông đứng đầu bỗng nhiên tuyên bố giải tán, chắc chắn khiến thiên hạ rối loạn. Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều bàn tán, tất cả mọi người đều không đoán được nguyên nhân tại sao Khuynh Vân Tông làm vậy.
Khuynh Vân Tông vừa biến mất, nhưng lại khiến bao nhiêu người trong thiên hạ chờ đợi chữa bệnh mà khóc đến mù mắt, không chỉ y thuật của Khuynh Vân Tông nổi tiếng, mà còn cả đan dược quý giá khó có được!
Lúc nãy thiếu niên kia gọi nam tử áo trắng là "Mộ Thần"?
Đây chẳng phải là tên húy của trưởng lão Nhiếp Vân phong đã ở lại đến cùng đó sao?
Nghe thấy người nọ rất có thể chính là trưởng lão của Khuynh Vân Tông, lỗ tai của mọi người đều dựng thẳng lên.
Nhiếp Vân phong coi việc bồi dưỡng gân mạch là chính, người từng gặp Mộ Thần không nhiều lắm, cũng có nhiều người không tin đó là Mộ Thần. Nhưng khi họ chú ý tới thắt lưng ở bên hông của nam tử áo trắng thì hoài nghi trong phút chốc đã tan thành mây khói!
Có thắt lưng khắc chữ "Vân", không phải chính là biểu tượng của Khuynh Vân Tông sao?
Kiểu thắt lưng này chỉ có trưởng lão, tông chủ và đồ đệ nội môn mới có thể có, đồ đệ ngoại môn cơ bản là chạm cũng không được chạm vào.
Trưởng lão và tông chủ của Khuynh Vân Tông gần như bốc hơi trong một đêm, xuất hiện trước mặt người khác duy nhất chỉ có người của Nhiếp Vân phong!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...