“Phụt!” Yến Bất Quy quay đầu phun một ngụm rượu vào mặt Kiều Sở.
Kiều Sở thoáng chốc choáng váng.
“Khụ khụ... Ngươi nói cái gì?” Yến Bất Quy mở to hai mắt nhìn, không thể tin được nhìn Quân Vô Tà.
Nàng gọi ông ta là gì?
Sư phụ?
Lông tơ cả người Yến Bất Quy đều dựng lên, quay đầu tìm kiếm khả năng xuất hiện của đại sát thần khắp nơi.
“Sư phụ.” Vẻ mặt Quân Vô Tà bình tĩnh nhìn Yến Bất Quy kinh ngạc.
Tay Yến Bất Quy run lên, gương mặt đỏ bừng, nửa ngày cũng không nói ra một chữ.
Kiều Sở lau khuôn mặt ướt đẫm vì rượu, vẻ mặt buồn bực nhìn sư phụ nhà mình.
“Sư phụ, tuy là tuổi của Tiểu Tà Tử còn khá nhỏ, nhưng hắn thực sự rất lợi hại, người cũng đừng cự tuyệt nữa!” Ánh mắt Kiều Sở lóe lên, Yến Bất Quy chỉ có bốn đệ tử, mà lai lịch bốn người bọn họ thật không tầm thường, có thể nhận Quân Vô Tà hay không vẫn là một ẩn số.
Nếu như là người ngoài, Kiều Sở cũng không quan tâm, nhưng hắn xem Quân Vô Tà như huynh đệ, đương nhiên hy vọng Quân Vô Tà có thể bái sư phụ môn hạ của mình.
Yến Bất Quy càng run hơn.
Thu nhận Quân Vô Tà làm đệ tử? Ông ta chán sống rồi chắc?
Nhưng bảo ông ta cự tuyệt, ông ta lại càng không dám.
Nếu để Tà đế biết mình dám cự tuyệt tiểu nha đầu của hắn ta, tất nhiên là tự mình tìm đường chết.
Thế nhưng nếu thật sự thu nhận Quân Vô Tà làm đệ tử của mình...
Yến Bất Quy cảm thấy, mình cũng sẽ chết.
Do dự hồi lâu, Yến Bất Quy đứng dậy, Phi Yên và Dung Nhã bên cạnh cũng dừng động tác lại, nhìn bên này.
“Để ta suy nghĩ.” Dường như Yến Bất Quy một khắc cũng không muốn dừng ý định chạy trốn lại.
Rất sợ chậm vài giây, mình sẽ máu tươi tại chỗ.
Không thu nhận, cũng không cự tuyệt, tình huống này làm Kiều Sở có chút buồn bực, theo hắn thấy Quân Vô Tà đúng thật là một đệ tử tốt, ngoại trừ tính tình hơi cổ quái, không có khuyết điểm gì.
“Tiểu Tà Tử, ngươi đừng lo lắng, để sư phụ suy nghĩ một chút sẽ ổn thôi, sư phụ người... rất cẩn thận trong việc thu nhận đệ tử.” Kiều Sở sợ lòng tự trọng của Quân Vô Tà bị tổn thương, trấn an nói.
Vẻ mặt Quân Vô Tà lại rất bình tĩnh, chuyện nàng đã quyết định, không dễ dàng thay đổi như vậy, theo nàng thấy, một người sư phụ có thể dạy dỗ đám đệ tử Kiều Sở bọn họ như vậy, chắc chắn có bản lĩnh nhất định, người như vậy hơi cá tính cũng rất bình thường.
Dung Nhã nhìn Quân Vô Tà, khóe miệng giật giật cũng không nói gì, người bên ngoài không biết chuyện gì, nhưng hắn hiểu rất rõ.
Ngày đó, nam tử dẫn Quân Vô Tà trở về học viện, ngay cả Yến Bất Quy cũng phải sợ hãi ba phần, chỉ sợ vướng mắc của Yến Bất Quy cũng là bởi vì từ nam tử kia.
Trong hoa viên hoàn toàn yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng ầm ĩ, trên mặt đám người Kiều Sở lập tức biểu hiện sự chán chường.
“Lại nữa rồi! Bọn họ rốt cuộc có thôi hay không!” Kiều Sở rên rỉ xoay xoay vai.
Lời nói của hắn vừa dứt, một đám thiếu niên ăn mặc giống nhau gào thét đòi giết tiến vào.
“Kiều Sở! Đã mấy ngày rồi? Rốt cuộc tên tiểu quỷ các ngươi dẫn về đó muốn ở lại học viện của chúng ta bao lâu nữa?” Vóc dáng thiếu niên cầm đầu không cao, khuôn mặt bất mãn, đứng trừng mắt với Quân Vô Tà bên cạnh Kiều Sở, vẻ mặt rất là xem thường.
Ánh mắt lạnh lùng của Quân Vô Tà nhìn những thiếu niên ngạo mạn này, tính cách của các thiếu niên ở phía sau hắn cũng giống hắn, đều là bộ mặt cao ngạo.
“Sặc, cũng đã được mấy ngày đâu, phải thúc dục như vậy sao?” Kiều Sở buồn bực mở miệng.
Thiếu niên cầm đầu lập tức trừng mắt lên, chỉ vào mũi Kiều Sở mắng: “Chưa được mấy ngày? Ngươi cũng biết chỗ này có thêm một người, mỗi ngày phải chi tiêu thêm bao nhiêu? Chi phí ăn mặc chả lẽ không cần tiền? Chi phí sinh hoạt của Đông viện các người vẫn luôn khất nợ đủ một năm rồi! Bây giờ lại mang đứa ất ơ này về, thật sự không biết xấu hổ sao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...