“Hà tất phải chống cự vậy? Một mình ngươi chết, vẫn tốt hơn bọn họ chết cùng ngươi, không phải sao?” Nam tử bạch y cười vô hại, nhưng đôi mắt ấy như ngâm qua chất độc cực độc vậy.
Quân Vô Tà cắn chặt răng, từ khi sinh ra đến nay, lần đầu tiên nàng ta cảm nhận được thất bại.
Ở trong tình thế này, kẻ mạnh như mây, độc của nàng đối với bọn họ cơ bản là không có tác dụng.
“Là sống là chết tùy ngươi nói? Có gan thì giết ta đi! Đừng nhiều lời nhảm nhí!” Kiều Sở gượng thân đứng dậy, trên nửa bên mặt bầm máu, khóe mắt nứt ra, sau đòn tấn công lúc nãy một con mắt mất đi thị lực nhưng hắn không hề có chút gì sợ hãi. Thay vào đó kéo rê thân mình đến bên cạnh Quân Vô Tà, hắn đưa tay khoác lên vai của Quân Vô Tà trong hơi thở hổn hển.
“Ta đã nói, vào Khuynh Vân Tông, ta sẽ bảo kê cho ngươi, lúc này chúng ta vẫn còn trong Vân Sơn.”
Kiều Sở chỉ về hướng con đường núi phía dưới chân.
Trên gương mặt tràn đầy vết máu nở ra một nụ cười khó coi.
“Đã nói sẽ mang ngươi về luyện chế đơn dược, ngươi không đi, chúng ta sẽ không đi.” Hoa Dao cũng gắng gượng đi đến, xương bả vai của hắn đã bị bóp nát, cho dù có thể khống chế hình thái xương khớp, hắn cũng không có cách nào làm đầu khớp xương vỡ nát trở về nguyên vị.
Hơi thở của Quân Vô Tà trở nên yếu ớt vào lúc này, có một thứ cảm giác trong tận đáy lòng của nàng phát ra, xa lạ… nhưng lại có chút quen thuộc.
“Nếu như các ngươi đã muốn chết, để ta giúp các ngươi toại nguyện!” Người đàn ông áo trắng cố dùng sức, bẻ gãy cổ của hắc thú, hắc thú lập tức ngừng chống cự, tứ chi bủn rủn buông xuống.
Kiều Sở và Hoa Dao muốn tiến lên lần nữa, nhưng lần này, bọn họ lại bị Quân Vô Tà rất cứng rắn nhấn xuống, Quân Vô Tà đặt chân xuống, chạy qua chỗ người đàn ông áo trắng kia.
Có thể nàng không đủ mạnh, hoặc không thể toàn thân trở về, nhưng khả năng đồng quy vu tận, nàng thừa sức!
Gia gia, tiểu thúc… Vô Tà xin lỗi hai người.
Mắt Quân Vô Tà hơi híp lại, đại huyệt quanh thân mình bị ngân châm trong tay phi nhanh đâm vào, hình bóng nhanh nhẹn lướt đến bên cạnh người đàn ông áo trắng, người đàn ông áo trắng ngỡ ngàng, không hiểu vì sao Quân Vô Tà đột nhiên chạy đến nhận lấy cái chết, nhưng trong lúc hắn đang thắc mắc, con hắc thú vốn đã bị hắn bẻ cổ lúc nãy, đột ngột sống dậy, hung dữ vồ lấy sau lưng của hắn, nó cắn vào cổ trong lúc hắn chưa kịp phản ứng.
Người đàn ông áo trắng bị hắc thú cắn thương, trong lòng nổi giận, một tay nhấc đầu con hắc thú ném văng ra ngoài, bỗng nhiên một năng lượng kì lạ chạy khắp cơ thể người đàn ông áo trắng, cảm giác ấy như là trong cơ thể của hắn bất chợt có một linh hồn nhập vào! Làm rối loạn toàn bộ tâm tư của hắn.
“Ngươi muốn giới linh của ta? Được! Ta cho ngươi! Chờ ngươi chết đi! Ta sẽ cho ngươi!” Quân Vô Tà đi đến phía trước người đàn ông, nàng ngước mặt lên, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy vẻ dứt khoát.
Bị nhìn chằm chằm, người đàn ông áo trắng không cách nào nhúc nhích!
Răng nanh của hắc thú đâm vào da thịt của hắn, mở ra một con đường linh hồn.
Quân Vô Tà và Tiểu Hắc vốn là hai linh hồn trong một thể, khi hai linh hồn này cùng lúc thiêu cháy, thì sẽ mang đến sự hủy diệt linh hồn cho bất cứ người nào.
Người đàn ông áo trắng này mặc dù khỏe mạnh, nhưng sự tấn công trên linh hồn không phải thứ hắn có thể dễ dàng tránh được!
Quân Vô Tà bảo Tiểu Hắc giả chết, chỉ chờ thời cơ này!
Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành!
Lần này, nàng không để đồng bọn phải vì nàng mà chết lần nữa.
Tất cả những điều này, nàng nguyện một mình gắng hết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...