Mộ Thần thở ra khí lạnh vì kinh ngạc, từ lúc Quân Vô Tà nói "Người chết sẽ không ra tay với nàng", hắn đã mơ hồ đoán được kết quả này, nhưng sau khi chứng thực được việc này từ miệng Quân Vô Tà, đáy lòng vẫn dao động mạnh mẽ như vậy.
"Mặc dù Kha Tàng Cúc không linh hoạt lắm, nhưng bản lĩnh dùng độc lại cực cao, rốt cuộc làm sao ngươi giết được hắn?" Đối với việc này, Mộ Thần tràn ngập tò mò. Năm đó hắn còn nhỏ, không ít lần muốn giết Kha Tàng Cúc và Tần Nhạc để báo thù cho cha, nhưng khắp người Kha Tàng Cúc giấu độc khiến hắn không thể nào ra tay được.
Quân Vô Tà trước mắt mới bao nhiêu tuổi? Mặc dù còn có hai người khác, nhưng từ việc Kha Tàng Cúc giả trang, phán đoán từ làn da và giọng nói của người này, tuổi của hắn và của Kiều Sở xấp xỉ nhau.
Kha Tàng Cúc mà kẻ khác nghe tin đã sợ mất mật, lại chết trong tay ba thiếu niên này sao? Quả thực là khó tin.
Khi Mộ Thần mở miệng, Kiều Sở ở bên cạnh âm thầm bĩu môi, mánh khoé dùng độc của Kha Tàng Cúc cực cao? Đó là hắn không gặp được Quân Vô Tà mà thôi, nếu như sớm gặp Quân Vô Tà, hắn chết cũng không biết mình chết ra sao!
Vừa nghĩ đến vẻ thê thảm trước khi chết của Kha Tàng Cúc, Kiều Sở đã nhịn không được giật mình một cái.
Bản chất của Quân Vô Tà chính là cừu con ăn tươi nuốt sống người khác.
"Giết thế nào không quan trọng, quan trọng là hắn đã chết rồi, hiện giờ Hoa Dao đang thay thế hắn, trở thành chủ nhân của Tàng Vân phong này." Quân Vô Tà thờ ơ giải thích mọi thứ.
Mộ Thần cũng không hỏi nhiều, đã biết mục đích của Quân Vô Tà rồi, biết nàng có khả năng diệt trừ Kha Tàng Cúc, hắn đã tín nhiệm khả năng của Quân Vô Tà một cách chắc chắn.
Giết chết Kha Tàng Cúc, Quân Vô Tà trả thù giết cha cho hắn, tính ra chính là ân nhân của hắn!
"Chỉ sợ ngươi muốn diệt Khuynh Vân Tông không dễ dàng như vậy, Tần Nhạc bảo vệ bản thân rất chặt chẽ, tất cả khách được mời đến Khuynh Vân Tông đều cùng ông ta ở Thanh Vân phong, cho dù cường giả Thanh Linh muốn ra tay với hắn cũng chỉ có chết chứ không có đường lui, trừ khi các ngươi có người bên trong phá bỏ Tử Linh, nếu không đừng nói đến giết Tần Nhạc, ngay cả tới gần ông ta e là cũng không được." Lông mày của Mộ Thần hơi nhíu lại, nếu như Tần Nhạc dễ giết như vậy, hắn cũng sẽ không ẩn nhẫn (*) nhiều năm.
"Đây không phải là một chuyện, nhiều cường giả hơn nữa cũng không nhằm nhò gì với Tiểu Tà Tử." Kiều Sở đứng ở một bên nói. Ngay cả Kha Tàng Cúc am hiểu dùng độc nhất cũng bị Quân Vô Tà không đánh mà thắng, đối phó với đám cường giả đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia còn có gì khó chứ?
Mộ Thần nhìn về phía Kiều Sở, phát hiện dao găm trong tay hắn vẫn để trên cổ đồ đệ của mình, sắc mặt lập tức đen lại.
"Nếu như mục đích của chúng ta giống nhau, vậy thì trước tiên các ngươi có thể thả đồ đệ của ta ra chứ." Mộ Thần cực kỳ giận dữ mà nói.
Kiều Sở không hề động đậy, chỉ nhìn về phía Quân Vô Tà, thấy Quân Vô Tà gật đầu, hắn mới thu dao găm lại, khiêng đồ đệ mê man kia lên vai, trực tiếp khiêng đến ngoài cửa, ném xuống đất, không khách sáo chút nào.
Khóe miệng Mộ Thần giật giật, cuối cùng vẫn không nói thêm lời nào.
"Giết Tần Nhạc không cần ngươi ra tay, chuyện này ta sẽ xử lý, thậm chí hủy diệt toàn bộ Khuynh Vân Tông cũng không cần ngươi ra tay, thế nào, ngươi chỉ cần làm tâm trạng của các trưởng lão bên trong đó kích động, như vậy là đủ rồi." Quân Vô Tà chậm rãi nói, có Hoa Dao ngụy trang Kha Tàng Cúc, nàng hiểu rất nhiều chuyện, căn bản không cần tính toán với Mộ Thần.
Tìm đến Mộ Thần, một là vì kế hoạch tiến hành sẽ càng thêm thuận lợi, hai là bởi Nhiếp Vân phong là chỗ sạch sẽ duy nhất ở Khuynh Vân Tông, cho dù Quân Vô Tà muốn tiêu diệt toàn bộ Khuynh Vân Tông, nhưng cũng có nguyên tắc của chính mình, nàng sẽ không động đến người vô tội.
***
(*) Ẩn nhẫn: Âm thầm chịu đựng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...