Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Sắc mặt Cao Hùng lập tức trắng bệch, lời nói này không thể rõ ràng hơn được nữa rồi, Kha Tàng Cúc lần này quyết tâm phải mang người về Tàng Vân phong, Thương Vân phong đã mất đi sự che trở của Khương Thần Thanh, nếu hắn vẫn tiếp tục đối đầu với Kha Tàng Cúc thì người đen đủi có lẽ là hắn rồi!
“Vậy… làm phiền Kha trưởng lão rồi.” Cao Hùng nhẫn nhịn không phun máu ra.
Hoa Dao hài lòng gật đầu, nghênh ngang dẫn Quân Vô Tà và Kiều Sở đi vào trong Thương Vân phong dạo như chốn không người.
Ba người trên đường thu hút vô số ánh mắt của các đệ tử Thương Vân phong, ai không biết nhiều võ công thì Cao Hùng thông báo thông tin xuống rằng Kha trưởng lão đến Thương Vân phong “chọn” đệ tử.
Trong thời gian ngắn, thỏ chết cáo thương(*), người trong Thương Vân phong ai ai cũng thấy bất an, ai cũng rõ ràng mục đích cần người của Kha Tàng Cúc.
Nếu như bị hắn chọn phải đến Tàng Vân phong, vậy thứ đón chờ bọn họ sẽ là sự dày vò sống không bằng chết.
Tất cả mọi người đều cầu khấn Kha trưởng lão đừng “chọn” mình.
Kiểu Sở đi phía sau Hoa Dao, nhìn thấy các đệ tử nhượng bộ lui binh thì tự thấy có cảm giác cáo mượn oai hùm.
“Sao ta lại cảm thấy chúng ta như biến thành kẻ ác vậy nhỉ?” Kiều Sở sờ sờ mũi.
“Nếu cho bọn họ phản kích thì bọn họ sẽ thành kẻ xấu. Ngươi bây giờ cảm thấy họ đáng thương là bởi vì chúng ta ở trên còn bọn họ ở dưới, bọn họ chỉ có thể để chúng ta xâu xé, nhưng nếu như không phải là có kế hoạch của Quân Vô Tà thì người bị xâu xé bây giờ có lẽ là chúng ta.” Hoa Dao không có chút nào gọi là không vững tâm, hắn đến Khuynh Vân Tông sớm hơn Kiều Sở rất lâu, trong thời gian vẻn vẹn nửa tháng, hắn đã nhìn thấu sự vô sỉ cùng độc ác của thiên hạ đệ nhất tông này.
Sao bây giờ các đệ tử lại câm như hến thế, sự hung hăng càn quấy, ngông cuồng của ngày xưa đâu rồi?
Dưới Vân sơn vốn có không ít thôn xóm, nhưng bây giờ đừng nói đến thôn xóm, đến một bóng người cũng không có, vậy những người dân trong thôn đi đâu? Nơi ở của bọn họ sao lại biến mất?
Người trên Vân Sơn sớm đã không còn ai trong sạch rồi.
“Nói có lý, nếu như vậy ta thà làm kẻ ác ngay từ đầu, còn tốt hơn bị kẻ ác khác ra tay trước.” Kiều Sở cười ha ha.
Nhân từ với đệ tử của Khuynh Vân Tông?
Đừng đùa, đệ tử của Tàng Vân phong gửi cho Kha Tàng Cúc những thiếu niên mới nhập môn để hắn giày vò đến chết, cũng không thấy bọn họ có chút thương xót nào.
Tâm của đệ tử Khuynh Vân Tông đã tăm tối từ rất lâu rồi.
Ở trong Khuynh Vân Tông mà muốn giữ được tâm hồn lương thiện thì chỉ sợ là sớm đã bị giày vò đến chết.
Hoa Dao và Kiều Sở thì thầm với nhau, Quân Vô Tà lại âm thầm quan sát hai người bọn họ, chuyện mà bọn họ vừa nói chỉ nàng nghe được, nàng hơi nheo mắt nhìn hai tên thiếu niên vẫn chưa trưởng thành.
Bọn họ còn nhỏ hơn Mặc Thiển Uyên một vài tuổi, nhưng trí tuệ lại trưởng thành hơn rất nhiều.
Lần đồng minh này bớt lo hơn lần trước bao nhiêu.
Đi lòng vòng trong Thương Vân phong nửa ngày, đám người Hoa Dao đã dọa cho các đệ tử Thương Vân phong toát hết mồ hôi lạnh, sau đó mới chọn bừa ra hai tên đệ tử.
Hai tên bị chọn trong đám đệ tử quỳ xuống ngay tại chỗ, mặt hai người phờ phạc, biểu cảm như chực khóc đến nơi, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Cao Hùng cầu cứu.
Cao Hùng chỉ là đại đệ tử của Khương Thành Thanh, còn Kha Tàng Cúc lại là trưởng lão, cho dù có một trăm lá gan, hắn cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Kha Tàng Cúc, nhất là khi sư phụ Khương Thành Thanh của hắn không còn, vì vậy hắn làm như không thấy ánh mắt cầu cứu của hai đệ tử kia, gượng cười tiễn Kha Tàng Cúc xuống Thương Vân phong.
(*)Thỏ chết cáo thương: một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...