Edit & Dịch: Emily Ton.
Quân Vô Tà không mở miệng, việc đã đến nước này, nàng vốn đã không nghĩ đến hắn ta.
Kha Tàng Cúc phải không?
Nàng thật ra muốn nhìn xem, là hắn cao một thước, hay là nàng cao một trượng!
Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, chậm rãi mà chơi!
Quả nhiên, trong mấy trăm người còn lại, chỉ có mười mấy người được các vị trưởng lão chọn lựa tiến vào nội môn. Ngoài ra còn có chưa đầy một trăm người được tuyển làm đệ tử ngoại môn, đại đa số người còn lại, chỉ có thể cuốn gói cút đi.
Ngày kết thúc, vô số thiếu niên khóc lóc thảm thiết, những thiếu niên đã được lựa chọn, được đệ tử Khuynh Vân Tông đưa tới các đỉnh núi khác nhau.
Quân Vô Tà một đường cùng với Kiều Sở, tên đệ tử dẫn đường cho bọn họ lại nhưng chính là nam tử thiếu chút nữa đánh Quân Vô Tà. Tuy nhiên hiện tại, thái độ của người nọ đối Quân Vô Tà đã không còn kiêu ngạo ương ngạnh. Có lẽ là bởi vì tài nghệ chuẩn đoán chính xác và tinh vi của Quân Vô Tà, vị sư huynh kia thật sự đối bọn họ thập phần khách khí.
"Tàng Vân Phong nơi đó không tồi, sự tình ở đó cũng không nhiều lắm, các ngươi qua đó hẳn là sẽ không quá mệt." Người nọ nhắc mãi, chần chờ một lát, hắn nhìn nhìn về bốn phía, sau khi xác định không có người thứ tư, hắn mới nhỏ giọng nói: "Nhớ kỹ, đến Tàng Vân Phong, chớ nên đối nghịch cùng với Kha trưởng lão."
Quân Vô Tà giương mắt nhìn về phía tên đệ tử Khuynh Vân Tông bình thường này. Từ trong miệng Bạch Vân Tiên, nàng đã biết Tàng Vân Phong là dạng đầm rồng hang hổ như thế nào. Nàng chỉ không nghĩ tới, đệ tử Khuynh Vân Tông này cư nhiên sẽ có lòng tốt nhắc nhở nàng.
Bị Quân Vô Tà nhìn như vậy, người nọ ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Chúng ta cũng coi như là không đánh không quen, về sau chính là sư huynh sư đệ, phía trước có điều đắc tội, mong sư đệ đừng trách." Người nọ lúng túng nói.
"Sư huynh thuộc đỉnh núi nào?" Quân Vô Tà bỗng nhiên nói.
"Ta a? Ta đến từ Nhiếp Vân Phong, bất quá không tính là đệ tử trực tiếp của Mộ trưởng lão. Ta ở trên đỉnh núi chỉ làm chút việc vặt, ta gọi là Vinh Hằng (荣恒)." Vinh Hằng mở miệng cười ha hả, dừng một chút hắn mới nói: "Thật ra lúc trước ta muốn cảm ơn ngươi, những gì ngươi nói ta đã ghi nhớ kỹ, chỉ là những dược liệu đó nhất định không thể tới tay ta, nếu có cũng phải giao cho sư phụ mới được."
Vinh Hằng cũng không phải không có đạo lý đột nhiên đối tốt với Quân Vô Tà như vậy. Những lời Quân Vô Tà nói có thể hoàn toàn cải thiện gân mạch hắn, cho phép hắn phá vỡ sự tiến bộ trì trệ hiện tại về linh lực của hắn và có thể đạt được một bước đột phá chân chính. Thay đổi bực này có thể sẽ thay đổi cả đời hắn, tâm của hắn đối Quân Vô Tà tự nhiên là rất cảm kích.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, trầm mặc một lát mới nói: "Sư huynh, nếu nửa tháng sau không có gì vội, buổi trưa hãy đến ngoài cửa Tàng Vân Phong chờ một lát, ta sẽ có thứ cho ngươi."
Quân Vô Tà vốn không cảm thấy Vinh Hằng nợ mình thứ gì. Hành động của nàng lúc trước bất quá là muốn khiến cho Mộ Thần chú ý, thật ra hành động tùy ý của nàng lại dẫn tới sự biết ơn của Vinh Hằng. Tuy nhiên, thiện ý nhắc nhở của Vinh Hằng đã giúp bản thân hắn có được thù lao chân chính.
Quân Vô Tà có thù tất báo, hơn nữa cũng sẽ tử tế báo đáp, nếu như người khác đối tốt một phân với nàng, nàng sẽ trả lại mười phân.
Vinh Hằng cũng không biết bản thân mình đã gặp được vận may lớn thế nào, cũng không rõ Quân Vô Tà có thứ gì muốn giao cho hắn, chỉ có thể gật gật đầu, mang theo Quân Vô Tà và Kiều Sở tiếp tục đi về phía trước.
Khi tới trước đại môn Tàng Vân Phong, lại gặp một đội ngũ khác.
Một số thiếu niên không được lựa chọn, vốn nên bị đưa ra khỏi Vân Sơn, nhưng một đệ tử Khuynh Vân Tông đã dẫn bọn họ tới Tàng Vân Phong. Bọn họ có khoảng 20-30 người, khi bọn họ nhìn thấy đám người Quân Vô Tà, trên khuôn mặt đều treo đầy sự đắc ý cùng với cười nhạo.
"Đây không phải là sư huynh sư đệ sau này của chúng ta sao? Thật sự là quý nhân đang bận rộn, đi chậm như vậy." Một thiếu niên không có ý tốt nhìn Quân Vô Tà và Kiều Sở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...