Edit & Dịch: Emily Ton.
Linh lực màu cam, ngưng tụ thành ngọn lửa, sáng ngời mà lóng lánh. Khi ánh sáng màu cam rực rỡ đập vào mắt, trong đôi mắt luôn bình tĩnh không gợn sóng của Quân Vô Tà cũng nhấc lên một tia kinh hỉ.
"Ta đột phá."
"Đúng vậy, Tiểu Tà Nhi giỏi quá." Quân Vô Dược nhân cơ hội hôn xuống trán Quân Vô Tà một cái, chỉ lướt qua liền ngừng, không có động tác tiến thêm bước nữa.
Gần đây tiểu gia hỏa có chuyển biến thái độ đối với hắn, hắn không hy vọng đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp này.
Tốc độ đột phá của tiểu gia hỏa so với dự tính của hắn còn muốn nhanh hơn, xem ra quá trình hấp thu Đằng Xà cũng không tạo ra bất luận khó khăn gì cho nàng.
Thật không hổ là người hắn coi trọng!
Từ xích linh đến cam linh, Quân Vô Tà chỉ dùng trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn, người bình thường phải cần dùng đến mấy năm mới có thể đạt đến tình trạng này, thật sự là làm người khó có thể tin.
Bất quá nếu như không có Quân Vô Dược chuẩn bị tốt Giới Linh trước, Quân Vô Tà muốn đột phá có thể sẽ không đơn giản như vậy。
"Sau khi tiến vào cam linh, linh lực của ngươi dùng để tu luyện cũng sẽ tăng lên gấp đôi, bất quá ngươi còn trẻ, không cần nóng vội." Quân Vô Dược giơ tay sờ tóc đẹp của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà gật gật đầu, Thương Ngự Tuyết Liên đầu tiên đã hoàn toàn nở rộ. Sau khi Thương Ngự Tuyết Liên nở ra thì cung cấp linh lực cho nàng càng ít, cũng may mấy tháng qua, Tiểu Bạch Liên đã nuôi dưỡng được mấy hạt sen, tạm thời cũng đủ để Quân Vô Tà sử dụng.
Dựa theo trên sách cổ ghi lại, nếu dưỡng bằng Thiên Tuyền Chi Thủy, Thương Ngự Tuyết Liên chỉ cần một tháng liền có thể nở hoa, hiệu quả của Ngọc Dịch Quỳnh Tương còn kém hơn rất nhiều.
Mặc dù đã đột phá thành công nhưng Quân Vô Tà cũng không vội vã tiến hành tu luyện. Thời điểm khi nàng tiêu hóa Đằng Xà, đã bất tri bất giác trôi qua ba ngày, mà ba ngày này, biến hóa bên trong hoàng thành chính là long trời lở đất!
Người Khuynh Vân Tông không hề có chút bận tâm đến mặt mũi hoàng gia, không nói đến việc đột nhập và mở hoàng lăng ra, ngay cả phần mộ Quân Cố cũng bị người đào lên.
Nhưng người Khuynh Vân Tông cẩn thận tìm kiếm một phen, vẫn như cũ không thể tìm thấy tung tích Hồn Ngọc, điều này khiến bọn họ muốn thổi hết tất cả lên!
Quân Vô Tà thậm chí còn không kịp rửa mặt, đã nghe được một chuỗi gầm rú đinh tai nhức óc, nàng khẽ cau mày, vớt lên một cái áo ngoài che lại sự chật vật trong ba ngày qua của mình, trực tiếp bước ra cửa phòng.
"Tiểu hắc!"
Mèo đen đang ghé ngoài cửa nghe thấy Quân Vô Tà kêu gọi thì lập tức hóa thân thành Hắc thú, cõng Quân Vô Tà hướng tới nơi thanh âm phát ra mà chạy.
Quân Vô Dược không nhanh không chậm đi ra từ trong phòng, nhìn bóng dáng vội vã của Quân Vô Tà, ý cười trên khóe miệng dần dần biến mất.
Rốt cuộc là con kiến nào không biết sống chết, cũng dám quấy rầy đúng ngay lúc Tiểu Tà Nhi đang nghỉ ngơi......
Con ngươi đen nhánh chậm rãi lộ ra một tia màu tím nguy hiểm, hơi thở bao phủ toàn bộ bên trong biệt viện làm người hít thở không thông. Hắc y nhân ẩn nấp trong bóng tối cả kinh trước sự tức giận của Quân Vô Dược, khẩn trương lắc mình xuất hiện, quỳ gối trước mặt hắn.
"Tước gia!"
"Là người nào?" Khóe miệng Quân Vô Dược banh ra thành một đường thẳng tắp lạnh băng.
"Là người Khuynh Vân Tông."
"Thật tốt, háo hức muốn chết như vậy, ta sẽ thanh toàn cho bọn họ." Quân Vô Dược cười lạnh, đột nhiên khóe mắt hắn thoáng nhìn qua Tiểu Bạch Liên đang giãy giụa từ nãy đến giờ bên cạnh hồ hoa sen, con ngươi màu tím hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
Tiểu Bạch Liên đột nhiên bị nhìn chằm chằm, lông tơ toàn thân đều dựng lên, mới vừa rồi hắn còn đang êm đẹp tu luyện ở hồ hoa sen, kết quả là bị uy áp mà Quân Vô Dược phóng xuất ra áp cả người hắn đau nhức. Hiện tại, vừa mới hóa thành hình người chuẩn bị rời khỏi nơi đây, nhưng mà đã bị đại ma vương này nhưng thấy.
"Đi lấy một vò Bích Nguyệt tới đây." Quân Vô Dược nhìn Tiểu Bạch Liên, dặn dò nói với hắc y nhân một bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...