Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Cả người hoàng đế phát run nhìn Mặc Huyền Phỉ nằm trên mặt đất, trái tim như là bị người đâm vào một nhát dao.

Hắn cũng không phủ nhận, thời điểm khi Mặc Huyền Phỉ triệu hồi ra Hoàng Kim Cự Sư, hắn đã rất phấn kích, nếu như Hoàng Kim Cự Sư thật sự có thể giúp bọn hắn xông ra giải vây, cũng coi như là một chuyện tốt.

Nhưng ngay khi hắn tận mắt nhìn thấy Giới Linh của nhi tử mình bị Hắc thú của Quân Vô Tà ăn đi, hắn đã có cảm giác tồi tệ và trái tim trong nháy mắt như chìm xuống đáy cốc.

Yêu nghiệt!

Quân Vô Tà chính là một yêu nghiệt!

Hoàng đế đã không dám đem Quân Vô Tà xem như một người bình thường nữa, tuổi nàng còn nhỏ lại có thể nghĩ ra âm mưu kế hoạch mà ngay cả người trưởng thành cũng không thể nghĩ ra, lại có lòng can đảm bức vua thoái vị, hơn nữa Hắc thú kia còn có thể nuốt ăn Giới Linh......

Quân Vô Tà không phải là người! Nàng chính là một yêu nghiệt!


Hoàng đế rét run cả người, run run rẩy rẩy ngồi trở lại vương vị, hắn đã không dám lại mở miệng nói một chữ, hắn thậm chí không dám cầu xin Quân Vô Tà buông tha Mặc Huyền Phỉ.

"Đem người nâng trở về." Quân Vô Tà nhíu mày nhìn Mặc Huyền Phỉ đang run rẩy đã bắt đầu miệng sùi bọt mép, người này không đợi được chiêu tiếp theo của nàng, cũng đã sắp chết.

Bình lính Thụy Lân Quân lập tức đem Mặc Huyền Phỉ không ngừng run rẩy nâng tới trên xe lăn, lúc này đây, Mặc Huyền Phỉ rốt cuộc không thể có bất kỳ phản kháng gì, mắt hắn đã trắng dã, khóe miệng mang theo bọt mép, làn da toàn thân đều chuyển sang màu đỏ đậm quỷ dị.

Giới Linh bị hủy diệt một cách tàn nhẫn, đối với linh hồn chủ nhân không tránh khỏi bị thương ma diệt.

Bạch Vân Tiên nhìn thấy hết thảy, sớm đã dọa phá gan, nàng chật vật cuộn tròn thân mình, nỗ lực hướng tới cây cột phía sau đại điện trốn đi, chỉ cầu Quân Vô Tà đừng phát hiện ra nàng.

Đáng tiếc, Quân Vô Tà như thế nào quên được một nữ nhân đã "chiếu cố" qua gia gia nàng như vậy?

Chỉ một cái ánh mắt, Mặc Thiển Uyên liền minh bạch ý tứ của Quân Vô Tà, hắn mang theo hai gã Thụy Lân Quân đem Bạch Vân Tiên từ phía sau cây cột kéo ra tới, không để ý tới tiếng kêu thảm thiết thê lương của nàng ta, trực tiếp dùng vải bố chặn trên miệng nàng ta, để người kéo dài tới một một góc bên trong, chờ đợi xử lý.

Khúc nhạc dạo bức vua thoái vị đã kết thúc, bây giờ là bắt đầu thời điểm bữa ăn chính.

Ý cười giết chóc trên mặt Quân Vô Tà đã biến mất, nàng mang theo vẻ mặt lạnh lẽo, đi bước một hướng tới vương vị mà hoàng đế với gương mặt trắng bệch đang ngồi.

"Ngươi...... Ngươi không cần qua đây......" Hoàng đế quá tuổi 50 đã bị dọa xanh cả mặt mày, hắn nỗ lực co rút thân mình, nhưng không tránh được đôi mắt lạnh như băng của Quân Vô Tà.

"Ta chỉ hỏi một câu." Thanh âm lạnh lùng của Quân Vô Tà vang lên.


"Ngươi muốn hỏi cái gì?" Hoàng đế khẩn trương nhìn Quân Vô Tà.

"Phụ thân ta chết, tiểu thúc ta bị thương, có phải do ngươi sai người âm thầm động tay động chân hay không?" Quân Vô Tà híp mắt, ánh sáng trong mắt phát ra buộc hoàng đế không dám hồ ngôn loạn ngữ.

Hoàng đế run rẩy nhìn Quân Vô Tà, đáy mắt tràn ngập hoảng sợ.

Hắn không dám nói...... Cũng không thể nói......

Nếu như nói, hắn nhất định sẽ chết!

"Không phải...... Không phải ta......"

Quân Vô Tà lạnh lùng khẽ động khóe miệng, đầu ngón tay thoát ra năm cây ngân châm.

"Đây là ngươi tự tìm." Cho đến thời điểm này, còn không muốn thừa nhận, chỉ có một con đường, đó là chết!


Quân gia xuống dốc, tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, Quân Tiển cùng Quân Khanh tuy rằng không muốn nhiều lời với nàng về chuyện phụ thân vì sao lại chết, nhưng nàng lại mơ hồ từ trong lời nói trốn tránh của bọn họ suy đoán được, là do hoàng đế âm thầm ra tay.

Giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh*.

*Nguyên văn: 狡兔死,走狗烹: giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh; nghĩa: khi con thỏ khôn ranh đã chết thì chó săn không còn tác dụng sẽ bị đem làm thịt.

Thiên hạ thái bình, hoàng đế liền nổi lên ý niệm điểu tận cung tàng*!

*Nguyên văn: 鸟尽弓藏: điểu tận cung tàng; nghĩa: chim chóc bị săn bắn hết rồi thì cất cung nỏ vào kho; vắt chanh bỏ vỏ.

"Chiếu thư nhường ngôi, chính ngươi viết." Quân Vô Tà đưa lưng về phía Mặc Thiển Uyên nói.

Mặc Thiển Uyên hơi sửng sốt, còn chưa rõ Quân Vô Tà có tính toán gì không, chính là giây tiếp theo, trong đại điện vang lên tiếng kêu thê lương, lại làm hắn kinh hãi khiến trường thương màu bạc trong tay rơi xuống mặt đất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui