Nói xong, Quân Vô Dược đột nhiên đứng lên, thân hình cao lớn hơi cúi thấp xuống, khuôn mặt tuấn mỹ vươn tới gần khuôn mặt nhỏ của Quân Vô Tà.
"Ngươi ngửi ngửi xem, bây giờ còn có một tia hương vị kia không?"
Khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên ghé sát vào, làm Quân Vô Tà không có phòng bị, không hề có mùi máu tươi làm người buồn nôn, cũng không có bất luận mùi mồ hôi gì, chỉ có một cổ mùi vị nam tính, không miêu tả được khí vị.
"Ngươi...... đi ra ngoài trước." Quân Vô Tà theo bản năng quay mặt đi, trong lòng mơ hồ cảm thấy tình huống hiện tại của hai người có chút không thích hợp.
"Vì sao? Ta đã rửa sạch sẽ, không phải sao?" Quân Vô Dược tủm tỉm cười nhìn Quân Vô Tà, nửa điểm ý tứ rời đi cũng không có.
Quân Vô Tà cau mày.
"Đừng lo lắng như vậy, gia gia không phải đã hảo hảo trở lại sao? Khó coi như vậy không thích hợp với ngươi." Quân Vô Dược nâng tay lên, ngón tay ướt át nhẹ nhàng để ở ấn đường(trán) của Quân Vô Tà, nhẹ nhàng vuốt xuyên một mạt chữ (川).
Tiểu gia hỏa của hắn, không thích hợp với việc cau mày cả ngày.
Quân Vô Tà nhìn Quân Vô Dược, khóe môi hồng nhuận hơi mở ra, thất thần một lát, nàng mới nói: "Cảm ơn."
Tay Quân Vô Dược không rời đi khuôn mặt nhỏ của nàng, ngược lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước lướt qua gương mặt kiều nộn của nàng, ý cười nơi đáy mắt hắn càng thêm nồng hậu.
"Cảm tạ ta vì cái gì?"
"Cứu gia gia." Quân Vô Tà có chút cứng đờ mở miệng, hôm nay nếu không phải đúng lúc Quân Vô Dược đuổi tới, Quân Tiển chỉ sợ đã thảm tao độc thủ (惨遭毒手:bị giết một cách tàn nhẫn).
Mặc dù Quân Vô Tà luôn lạnh lùng xa lánh, nhưng đối phương cứu thân nhân quan trọng nhất của mình, nàng cũng biết, là phải cảm ơn.
Quân Vô Dược ngón tay vuốt xuống đôi môi nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt đi những giọt nước nhiễm trên đôi môi đỏ.
"Ngươi không cần phải nói lời cảm tạ ta, ta đã nói rồi, ta lưu lại là vì báo ân không phải sao?" Quân Vô Dược buông xuống đôi mắt. Cứu Quân Tiển mà nói đối với hắn dễ như trở bàn tay, chết sống của Quân Tiển đối với hắn mà nói căn bản không có gì khác nhau, hắn làm như vậy, bất quá là bởi vì có thể làm nàng cao hứng(vui vẻ) mà thôi.
Chỉ cần nàng cao hứng, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
Quân Vô Tà cắn môi nhìn Quân Vô Dược, báo ân gì đó chỉ là kiếm cớ, nàng sớm đã không tin.
"Đừng cắn, sẽ đau." ngón tay Quân Vô Dược cạy cái miệng nhỏ của Quân Vô Tà ra, đem cánh môi nàng hạ xuống từ hàm răng, đầu ngón tay ướt át vô tình ấn ấn nơi lưỡi nhỏ, con ngươi màu tím của Quân Vô Dược chợt thâm sâu.
"Vô Tà."
"Ân?" Quân Vô Tà cũng cảm thấy cách làm của Quân Vô Dược, có chút gì đó không thích hợp, nhưng vì đối phương hôm nay cứu Quân Tiển, nàng sẽ đối đãi khoan dung hơn.
"Nếu ngươi thật muốn cảm tạ ta, ta có thể đổi thành thứ khác được không?" ánh mắt Quân Vô Dược trở nên thâm trầm, như nóng cháy dừng trên cánh môi Quân Vô Tà, dường như có một đoàn lửa đang thiêu đốt đáy mắt hắn.
"Chỉ cần ta có." Quân Vô Tà vẻ mặt bình tĩnh, nếu là đan dược, Quân Vô Dược cứ việc mở miệng, chỉ cần nàng có thể lấy ra, đều sẽ đưa cho hắn.
Quân Vô Dược nhìn biểu tình nghiêm túc của Quân Vô Tà, nhịn không được cười nhẹ, tối nay tiểu gia hỏa đại khai sát giới, ở phương diện nào đó mà nói, thật đúng là giống như một tờ giấy trắng.
"Ngươi đương nhiên là có."
"Là cái gì?" Quân Vô Tà vẻ mặt nghiêm túc.
"Ngươi nói, chỉ cần ngươi có, sẽ hứa cho ta, phải không?" Quân Vô Dược cũng không nóng lòng đáp lại nghi vấn của nàng.
"Vâng."
"Thật tốt, đây là chính ngươi lựa chọn." Một mạt tươi cười tà tứ ở khóe miệng rộng mở của Quân Vô Dược.
Quân Vô Tà ẩn ẩn cảm thấy có chút cổ quái, nhưng còn chưa chờ nàng nghĩ lại, Quân Vô Dược bất chợt đã sát bên nàng!
Quân Vô Tà mở to hai mắt mà nhìn, trên môi nàng đột nhiên có một loại xúc cảm nóng bỏng mà ôn nhu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...