"Nha đầu ngốc." Quân Tiển ở trước mắt bao người đi đến bên người Quân Vô Tà, đau lòng lại vui mừng nhìn Quân Vô Tà cả người tắm máu, giơ tay xoa xoa đầu nàng.
"Gia gia không có việc gì."
Quân Vô Tà chớp đôi mắt một chút, cảm thấy nơi hốc mắt ấm áp như muốn rơi xuống, nàng lập tức cúi đầu xuống dưới, đem nóng bỏng(nước mắt) sắp trào ra nhịn trở về.
Quân Tiển vỗ vỗ bả vai Quân Vô Tà, ngẩng đầu nhìn sắc mặt hoàng đế trên tường cung điện bị dọa trắng bệch, "Bệ hạ xin yên tâm, trong cung thích khách đã bị thanh trừ, bệ hạ nhất định bình yên."
Quân Tiển xuất hiện chẳng những làm Quân Vô Tà chấn động, cũng làm hoàng đế trợn mắt há hốc mồm.
Quân Tiển không phải đã chết sao?
"Nga, nga...... Ái khanh vất vả, hôm nay Lân Vương phủ đã lập đại công, trẫm tất nhiên là sẽ không quên! Người tới, lập tức truyền ý chỉ của trẫm, thưởng Lân Vương gấm vóc bạch thất, hoàng kim vạn lượng, lại đối với Thụy Lân Quân hôm nay hộ giá có công ban cho lời khen ngợi." Mặc kệ thế nào, chỉ cần Quân Tiển không chết liền tốt!
Trời mới biết, Quân Vô Tà vừa rồi đã tính toán sẽ hành thích vua!
Nếu không có Quân Tiển xuất hiện đúng lúc, chỉ sợ hoàng đế đã đầu mình hai nơi!
Hoàng đế chưa bao giờ giống như hôm nay vậy, vô cùng cảm thấy may mắn vì Quân Tiển còn sống!
Quân Tiển không mở miệng, Quân Vô Tà cũng đã điều chỉnh cảm xúc, nàng ngửa đầu, nhìn hoàng đế nói: "Bệ hạ, việc hôm nay đều không phải là công lao của Lân Vương phủ ta."
"............" Hoàng đế vừa nhìn thấy Quân Vô Tà liền cảm thấy hai chân nhũn ra, nơi nào còn dám mở miệng.
"Hôm nay việc của những tội thần đó, đều là Thái Tử điện hạ một tay trù bị, điện hạ mấy năm nay cố ý che dấu thông tuệ của mình, lấy thái độ tầm thường xuất hiện trước người, vì chính là muốn để những người này không có phòng bị, có thể tìm được chứng cứ phạm tội khống chế bọn họ! Hôm nay đám loạn thần tặc tử đó, sở dĩ có thể bị đền tội, hoàn toàn dựa vào Thái Tử điện hạ cơ trí hơn người, Thái Tử điện hạ vì Thích Quốc, không tiếc tự hủy đi hình tượng, không tiếc bị thế nhân hiểu lầm, vì chính là muốn làm Thích Quốc ta càng thêm phú cường phồn vinh!"
Quân Vô Tà một hơi đem tâng bốc Mặc Thiển Uyên lên tận trời, đừng nói là hoàng đế, ngay cả bản nhân Mặc Thiển Uyên, đều mở to hai mắt mà nhìn, hoàn toàn không biết Quân Vô Tà rốt cuộc đang có chủ ý gì.
Hôm nay giết chóc tàn bạo biến thành vinh dự, nàng thế nhưng qua tay liền đưa cho Mặc Thiển Uyên!
"Thỉnh bệ hạ đem tưởng thưởng ban cho Thái tử, nếu không Lân Vương phủ ta phải chịu hổ thẹn." Quân Vô Tà hoàn toàn mặc kệ người khác có hay không hiểu được cách làm của nàng, thẳng nói.
Hoàng đế có chút mơ hồ, nhưng để thoát khỏi Quân Vô Tà phát rồ giết chóc đêm nay, hắn chỉ có thể cứng đờ gật gật đầu, một bộ dáng nỗ lực giả bộ từ ái, nhìn Mặc Thiển Uyên.
"Thiển Uyên, mấy năm nay vất vả ngươi."
Mặc Thiển Uyên hoảng hốt lấy lại tinh thần, hắn giống như ý thức được cái gì, lại không xác định, "Nhi thần thân là Thái tử, việc này vốn là bổn phận mà nhi thần nên làm."
"Sự tình hôm nay ngươi làm rất tốt, trẫm sẽ tự khen ngợi ngươi." Hoàng đế khóe môi run rẩy nói.
Nhìn hoàng đế cùng Mặc Thiển Uyên tôn sùng có qua có lại, Mặc Huyền Phỉ một bên càng thêm căm hận hắn.
Cách làm của Quân Vô Tà vừa rồi, rõ ràng là vì Mặc Thiển Uyên một lần nữa xây dựng uy vọng trong dân gian. Sự tình hôm nay một khi truyền ra ngoài, những hoang đường về Mặc Thiển Uyên mấy năm trước lập tức sẽ bị mọi người quên đi. Mọi người vĩnh viễn đều chỉ biết hắn là một Thái tử tốt, vì quốc gia, không tiếc hy sinh chính mình! Còn ai sẽ nhắc đến sự cuồng vọng cùng vô lễ của hắn lúc trước?
Một chiêu này của Quân Vô Tà, dùng thật là nhanh! Tàn nhẫn! Chuẩn!
Hoàn toàn vượt qua dự kiến của mọi người!
Một chiêu liền đem hình tượng bi thảm của Mặc Thiển Uyên mấy năm qua, xoay chuyển hoàn toàn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...