Edit: Diệp Lưu Nhiên
Thái Sử Cao mất đi bảo hộ, bại lộ trước mắt Cô Dạ.
Cô Dạ cho người ta cảm giác lạnh hơn Cô Nhai, càng không thông cảm tình người.
Hắn trực tiếp nhét đan dược vào miệng Thái Sử Cao, động tác cực kỳ thô lỗ.
"Ọe...!" Viên đan dược mang theo mùi tanh hôi, bị Thái Sử Cao nuốt vào.
Hắn và Lam Phi Nguyệt giống nhau, ý niệm đầu tiên là muốn moi ra.
Mộ Khinh Ca cười nhạt, chậm rãi nói: "Đặt tên là Thốn Đoạn, bởi vì nó có thể khiến xương cốt người ta đứt thành khúc.
Sau đó là kinh mạch, rồi đến cơ bắp.
Cắt đến khi cơ thể ngươi thành bãi bùn, ngươi cũng đã chết." Hai kẻ Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt này, nàng nhất định phải tự tay gϊếŧ chết.
Tiếng nàng vừa dứt, cả người Thái Sử Cao cứng đờ.
Hắn quả thực không dám tưởng tượng thảm trạng của mình.
Thái Sử Cao quỳ gối trước mặt Mộ Khinh Ca, không ngừng dập đầu cầu xin nàng: "Mộ tiểu tước gia, ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, tha ta đi! Đừng so đo với một kiến hôi như ta, thả ta con đường sống đi!"
Hắn cũng coi như lanh lợi, biết lúc này nên cầu xin ai.
Nhưng Mộ Khinh Ca há là người dễ dàng thay đổi quy tắc? Bị người ta cầu xin mấy câu là động lòng trắc ẩn, chỉ sợ nàng cách cái chết không xa.
Nàng phớt lờ Thái Sử Cao cầu xin, cũng không nhìn đến Lam Phi Nguyệt mắt đầy oán độc khi xin giúp đỡ vô dụng.
Mộ Khinh Ca nắm chắc thời gian hạ độc, hai người cơ hồ đồng thời phát tác.
"A!!!"
"A!!!"
Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt thống khổ ngã xuống, không ngừng lăn lộn dưới đất.
Cấm địa hoàng cung im phăng phắc, người xem đều lạnh run, không dám thở mạnh.
Bọn hắn chỉ có thể nhìn Lam Phi Nguyệt dưới tác dụng của Mặt Mỹ Nhân, thống khổ ma sát da mình, dùng tay điên cuồng xé nát da mình, giống như muốn rút túi da ra.
Mùi máu tươi bắt đầu đầm đìa.
Một màn khủng bố, trình diễn trước mắt mọi người.
Mà bên kia, Thái Sử Cao cũng thống khổ cuộn người.
Nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy giòn vang.
Nhìn thấy khúc xương bị đứt đâm xuyên qua da hắn, bại lộ ra ngoài.
Cách chết này quá mức thống khổ, lại vô cùng lâu.
Giờ khắc này, những người không quá hiểu biết Mộ Khinh Ca, lại lần nữa thay đổi cách nhìn.
Tiết Quỳnh ở trong đội ngũ Vũ quốc, yên lặng nhìn mọi việc.
Sắc mặt hắn hơi trắng bệch, khi hắn nhìn thấy sườn mặt Mộ Khinh Ca, lại phát hiện thần sắc nàng không thay đổi.
Phảng phất trường hợp như vậy, nàng đã sớm nhìn quen.
Lại nhìn Thánh Vương bệ hạ, càng không có nửa ý tàn nhẫn.
Cặp mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng luôn tập trung nhìn Mộ Khinh Ca, giống như chỉ có nàng mới khơi dậy hứng thú của hắn.
Đột nhiên, một ý niệm nhảy tót vào lòng Tiết Quỳnh.
Đó chính là, hắn cảm thấy nếu Mộ Khinh Ca muốn trở thành nữ hoàng toàn bộ Lâm Xuyên, Thánh Vương bệ hạ cũng sẽ giúp nàng có được tâm nguyện!
Nhân vật như vậy...
Tiết gia tuyệt đối không thể trêu vào!
Tiết Quỳnh hít sâu một hơi, mím chặt môi, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi trở lại Vũ quốc, hắn nhất định phải bảo người nhà đối xử tử tế với cô cô Mộ Khinh Ca, con dâu Tiết gia bọn họ!
Có thể lấy quan hệ như vậy leo lên Mộ Khinh Ca, đối với Tiết gia là một cơ hội.
Trận đùa giỡn này, có người cảm thấy Mộ Khinh Ca tàn nhẫn, có người thì khen ngợi nàng!
Người cảm thấy nàng tàn nhẫn đều là người không biết gì về nàng.
Mà người khen ngợi nàng, đều là bằng hữu và đồng đội nàng.
Cô Nhai và Cô Dạ im lặng nhìn thảm trạng của Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt, tựa hồ hoàn toàn không thấy có gì bất ổn.
Giống như thủ đoạn này của Mộ Khinh Ca, mới xứng với chủ nhân bọn họ!
Khương Ly nhìn Hàn Thải Thải trầm mặc, không có ý tốt hỏi: "Ngươi không thấy tàn nhẫn sao?"
Ai ngờ, Hàn Thải Thải lại hừ lạnh khinh miệt, đôi mắt hẹp dài bắn ra ánh sáng sắc bén: "Tàn nhẫn? Nếu đổi là ta, thủ đoạn của ta càng ác hơn nàng!"
Khương Ly kéo khóe miệng, liếc trắng mắt.
Trong lòng chửi thầm: 'Cần phải ganh đua đến tình trạng này sao?'
Nàng từng nghe Mộ Khinh Ca kể quá trình quen biết Hàn Thải Thải.
Lúc hai người cùng một chỗ, trong tối ngoài sáng ngầm đọ sức nhau, không phục lẫn nhau.
Nhưng mà, Khương Ly lại khẳng định nói cho Mộ Khinh Ca là Hàn Thải Thải có rắp tâm bất lương với nàng.
Ách...!Đương nhiên, kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút hiểu.
Nếu không có Thánh Vương bệ hạ ở đây, hai tên này cứ thế tiếp tục ở cùng một chỗ nữa, không biết đụng ra tia lửa gì.
Mà những lời này, đánh chết nàng cũng không dám nói.
Bằng không nàng bảo đảm Thánh Vương bệ hạ sẽ một tát đánh bay cái thế giới này!
Ách, so với tính mạng.
Nên thu bớt lòng hóng hớt thì tốt hơn.
Triệu Nam Tinh ngơ ngác nói: "Sao lại thế này? Từ khi nào Khinh Ca cùng Thánh Vương bệ hạ ở bên nhau?"
Phượng Vu Phi nhìn hắn: "Chuyện tình cảm của Tiểu tước gia, cần báo trước cho ai sao?"
Triệu Nam Tinh kéo khóe miệng, không nói được.
Hắn quá mức khiếp sợ tin tức này.
Nghĩ đến ở phân viện Dược Tháp có một đại sư huynh lần đầu động tâm, hắn yên lặng thay Mai Tử Trọng thắp một ngọn nến: 'Hầy! Mai sư huynh à, không trách sư đệ không hỗ trợ! Chỉ trách tình địch quá cường đại, huynh vẫn nên tìm kiều nương khác chung chí hướng đi!'
Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt trải qua, tựa như vượt qua vạn năm.
Nhưng đối với người khác thì cũng chỉ mất một nén nhang, hai người cũng đã hài cốt không còn, khí tuyệt bỏ mình.
Một mỹ nhân xinh đẹp bị hủy da thịt, bị Lam Phi Nguyệt tự mình lột da mình, hài cốt bị ném sang bên cạnh.
Thái Sử Cao cũng đã không ra hình người, tựa như đống bùn nhão.
Độc dược mãnh liệt ác độc như vậy, là lần đầu tiên mọi người thấy.
Lúc này đáy mắt bọn hắn đã tràn ngập sợ hãi khi nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Từ choáng ngợp kinh diễm, đến khiếp sợ, rồi sợ hãi.
Mộ Khinh Ca chỉ dùng một canh giờ, đã đắp nặn lại hình tượng của mình trong nội tâm bọn hắn.
Thái Sử Cao và Lam Phi Nguyệt vừa chết, Tư Mạch chỉ nhàn nhạt lướt qua: "Hoàng Phủ Hạo Thiên."
Hoàng Phủ Hạo Thiên sững sờ.
Vội đứng ra quỳ xuống, thái độ cung kính dị thường.
Lúc này hắn đâu còn bộ dáng hoàng đế mảy may?
Nhưng đối với thái độ của hắn, không ai thấy không ổn.
"Thánh Vương bệ hạ, Hoàng Phủ Hạo Thiên ở đây." Hoàng Phủ Hạo Thiên thật cẩn thận nói.
Tư Mạch nói: "Ta từng bảo Hoàng Phủ Hoán chuyển cáo ngươi, chiếu cố Mộ Khinh Ca thật tốt.
Ngươi chiếu cố như vậy?" Ngữ khí hắn bình tĩnh, nhưng vẫn làm người ta sởn tóc gáy.
Hoàng Phủ Hoán vừa nghe, vội quỳ rạp bên cạnh phụ hoàng, cúi đầu nói: "Thánh Vương bệ hạ bớt giận!"
"Thánh Vương bệ hạ bớt giận.
Hại Mộ tiểu tước gia gặp nạn, Hoàng Phủ gia ta đúng là khó thoát tội, chúng ta cam nguyện bị phạt!" Hoàng Phủ Hạo Thiên bi thống nói.
Giờ khắc này, bất kỳ biện minh gì đều vô lực.
Chỉ có chủ động xin tội, mới có một đường sinh cơ.
Hoàng Phủ Hoán trộm ngẩng đầu, tràn ngập cầu xin nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca tiếp thụ ánh mắt xin giúp đỡ của hắn, kéo lấy cổ tay áo Tư Mạch, nói với hắn: "Hoàng Phủ Hoán không tồi.
Chuyện của ta, không liên quan đến Hoàng Phủ gia."
Nàng nói, khiến Hoàng Phủ Hoán và Hoàng Phủ Hạo Thiên, thậm chí Đại cung phụng, cung phụng Thất đều ánh mắt cảm kích.
Tư Mạch nhìn nàng, cưng chiều: "Được, đều nghe nàng."
Lời vừa nói ra, lập tức khiến quần chúng hiểu một đạo lý!
Đó chính là, Mộ Khinh Ca có thể ảnh hướng đến quyết định của Thánh Vương bệ hạ.
Một câu của nàng, có thể khiến người chết, cũng có thể khiến người sống!
Hiểu đạo lý này, lão tổ Lam gia xoay chuyển tròng mắt, vội vàng quỳ xuống hướng Mộ Khinh Ca: "Mộ tiểu tước gia, Lam gia chúng ta nhất thời hồ đồ, bị kẻ gian che mắt, mới có thể mạo phạm Tiểu tước gia.
Hiện giờ đầu sỏ Lam Phi Nguyệt đã chết, mong Tiểu tước gia bỏ qua cho Lam gia."
Lam gia phản ứng lại, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp bên này cũng không chậm.
Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết vẫn luôn cắn chết Mộ Khinh Ca không bỏ, cũng đều quỳ rạp xuống đất, hèn mọn xin Mộ Khinh Ca tha cho.
Giờ phút này bọn chúng đã không còn hung hăng vênh váo, kiêu căng ngạo mạn.
Những lão quái Linh Động Kỳ ở không gian thí luyện muốn nàng chết, giờ phút này đều liếm mặt, quỳ xuống đất dập đầu, chỉ vì mong được Mộ Khinh Ca khai ân tha mạng.
Mộ Khinh Ca nhìn những cường giả quỳ đầy đất cầu xin nàng, ánh mắt tràn ngập mỉa mai.
Nàng lạnh lùng nói một câu: "Quả nhiên được đại thần chống lưng có khác!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...