Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Ừm." Mộ Khinh Ca mạnh gật đầu.
Đôi mắt thanh thấu phiếm ra u quang.
Báo thù! Nàng gấp không chờ nổi.
Vừa rồi bọn chúng khi dễ nàng thế nào, nàng muốn đòi lại gấp mười gấp trăm lần!
Hiện giờ có đại thần chống lưng, nàng còn sợ đám chíp bông lão quái Linh Động Kỳ sao?
Tư Mạch ôm eo Mộ Khinh Ca.
Thân ảnh chợt lóe, biến mất tại vùng đất Thần Di trong không gian thí luyện.
...
Cấm địa hoàng cung, những ngự lâm quân đó dĩ nhiên không thể chống đỡ được lão quái Linh Động Kỳ.
Nhưng nơi này khác với trong không gian thí luyện, đang ở trước mặt Nguyên hoàng và các gia chủ tộc khác, bọn chúng không thể quá kiêu căng.
Phải biết rằng, gia tộc có lão quái Linh Động Kỳ không chỉ có mỗi ba thế lực nhà họ.
Đặc biệt là Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông, tổng bộ của bọn chúng không ở Thánh Nguyên đế quốc.
Nếu thật sự muốn chiến, bọn chúng sẽ thuộc về phe yếu thế.
Điều bọn chúng lo lắng nhất là, trước khi bị ném ra khỏi không gian thí luyện, thanh âm giáng xuống từ trên trời kia là ai?
"Lam Huyền Phong, Lam Cương...!Vạn Thú Tông, Luyện Đúc Tháp.
Được lắm, các ngươi được thật sự!" Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên nghiến răng căm hận.
Tận mắt nhìn thấy bọn chúng to gan lớn mật, bỏ qua quy củ, Hoàng Phủ Hạo Thiên tức đến muốn gϊếŧ người.
"Nguyên hoàng, ngươi xem mặt ta bị Mộ Khinh Ca hủy thành hình dáng gì rồi?" Lam Phi Nguyệt bụm mặt, khó thở nói.
Dung mạo kinh người của nàng, giờ phút này đã xấu xí khó chịu nổi.
Trong lúc nổi giận, nàng ta đã sớm quên mất thân phận mình, quên mất đây là đâu.
"Làm càn!" Hoàng Phủ Hạo Thiên trừng mắt, con ngươi sắc bén bắn ra hình viên đạn.
Lam Phi Nguyệt bị quát đến ngẩn ra.
"Ai dám vô lễ với Phi Nguyệt nhà ta!" Đột nhiên, một thanh âm bá đạo rơi xuống từ không trung.
Khí lưu mạnh mẽ lao thẳng tới Nguyên hoàng.
Hoàng Phủ Hoán và cung phụng Thất đại kinh thất sắc.
Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng lập tức tránh ra sau.
Thời khắc mấu chốt, một dòng khí mạnh mẽ khác ngang trời xen vào, chắn dòng khí kia trở về, giải nguy cơ cho Hoàng Phủ Hạo Thiên.
Biến cố trong nháy mắt, khiến sắc mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên trắng bệch.
Hoàng Phủ Hoán tranh thủ rời khỏi Khương Ly, nhanh chóng chạy tới bên phụ hoàng.
Cung phụng Thất cũng không dám sơ sẩy, trực tiếp canh giữ trước người Nguyên hoàng.
Chỉ mới một nháy mắt, sau đó hai bóng người qua mấy chiêu giữa không trung, mới chậm rãi đáp xuống.
Hai người vừa đứng, Lam Phi Nguyệt lập tức kinh hỉ: "Tằng tổ phụ!"
Hoàng Phủ Hoán cung kính đứng phía trước cùng với cung phụng Thất, hành lễ với Đại cung phụng đang giằng co với lão tổ Lam gia: "Đại cung phụng!"
Hai cường giả siêu cấp xuất hiện, khiến cấm địa yên tĩnh.
Thế cục, trở nên bắt đầu mơ hồ.
Hàn Thải Thải đứng ở chỗ Khương Ly, hơi chau mày thấp giọng: "Lão tổ Lam gia, Đại cung phụng hoàng thất cư nhiên đều ở đây? Chỉ sợ lần này Mộ Khinh Ca đại nạn không chết, sau khi hiện thân sẽ lại phải đối mặt với một lần hạo kiếp.
Có thể bảo mệnh hay không, thì phải xem thái độ hoàng thất có đủ kiên định hay không."
"Nàng sẽ không bị gì." Khương Ly thanh thản nói.
Giọng điệu chắc chắn khiến Hàn Thải Thải hồ nghi.
Đôi mắt hẹp dài đảo qua, khóe mắt hiện ra tinh quang, soi kỹ mấy lần.
Khương Ly tùy ý cho hắn nhìn, không nói lời nào.
Trong lòng lại nói: 'Nam nhân kia đã trở lại, Mộ Khinh Ca còn có thể có chuyện gì? Nên có chuyện chính là Lam gia, Vạn Thú Tông, Luyện Đúc Tháp kiêu ngạo.
Lúc trước ở không gian thí luyện có bao nhiêu kiêu ngạo, giờ nàng chờ xem kế tiếp bọn chúng chật vật thế nào!"
Nội tâm nàng chậc chậc cảm thán: 'Quả nhiên tìm nam nhân thì phải tìm nam nhân thực lực cường đại! Như vậy lúc bị khi dễ, mới có thể ôm đùi đánh trả được nha!'
"Thái tử điện hạ, không cần đa lễ với lão phu." Đại cung phụng không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm lão tổ Lam gia.
Dọc theo đường đi, hắn đều cảnh giác lão tổ Lam gia sẽ có hành động gì.
Lại không nghĩ bình yên đi một đường, cư nhiên khi tới cấm địa đã trực tiếp đánh lén Nguyên hoàng.
Nếu không phải hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ Thánh Nguyên đế quốc sắp đến phiên Hoàng Phủ Hoán đăng cơ!
'Người Lam gia từ già đến trẻ, đều là bọn chuột nhắt tâm tư xảo trá như nhau!' Nội tâm Đại cung phụng đánh giá đúng trọng tâm cho người Lam gia.
"Đại cung phụng, đa tạ." Nguyên hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng lòng đầy sợ hãi nói với Đại cung phụng.
Đại cung phụng nhẹ gật đầu, thần sắc bình tĩnh nhìn về phía lão tổ Lam gia: "Ngươi cũng coi như tiền bối rồi, cư nhiên ra tay đánh lén với một vãn bối, còn là hoàng đế Thánh Nguyên đế quốc ta.
Ngươi không biết xấu hổ sao?"
Lão tổ Lam gia khinh thường nói: "Không phải có ngươi ở đây sao? Ngươi sẽ mặc ta đả thương hắn?" Ngữ khí hắn hoàn toàn không có sự cung kính với Hoàng Phủ Hạo Thiên.
Phảng phất, vị hoàng đế của đế quốc lớn nhất Lâm Xuyên, trong mắt hắn chỉ như người buôn bán nhỏ, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ.
Trong mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên nhiễm lên giận dữ.
Mà lúc này, những người Lam gia cảm thấy mình yếu thế, vừa thấy lão tổ nhà mình xuất hiện.
Vô luận là Lam Huyền Phong, hay là Lam Cương, đều sôi nổi nhìn hắn hô...
"Lão tổ!"
"Lão tổ!"
"Lão tổ!"
Trong đó thanh âm Lam Phi Nguyệt là đáng thương nhất.
Khi lão tổ Lam gia theo tiếng nhìn lại, thấy khuôn mặt Lam Phi Nguyệt bị phá hủy, lập tức mắt co rụt lại, lửa giận cơ hồ muốn phun ra.
Hắn giận dữ hét: "Kẻ nào dám đả thương công chúa Lam gia ta?!"
Có lão tổ chống lưng, nội tâm Lam Phi Nguyệt càng thấy ủy khuất.
Nàng ta chạy tới chỗ lão tổ Lam gia, yên lặng rơi lệ bên cạnh hắn.
Nếu khuôn mặt nàng ta chưa bị hủy, lúc này rơi lệ hẳn là sẽ khiến không ít nam tử động lòng trắc ẩn, trút giận thay nàng ta.
Nhưng giờ phút này mặt nàng ta không trọn vẹn, nửa bên mặt là dữ tợn khủng bố, cổ và đầu vai đều bị lột bỏ không ít, mạch máu và xương trắng đều lộ ra.
Dáng vẻ như vậy, sao làm cho người ta thấy đáng thương được? Sẽ chỉ càng làm người ta sởn tóc gáy, không dám tới gần.
Cố tình nàng ta lại không tự biết, chỉ tiếp tục giả vờ đáng thương, muốn kích phát lão tổ Lam gia tức giận.
"Phi Nguyệt, là ai khiến con bị thương thành dạng này? Chẳng lẽ con không biết dung mạo mình phải hầu hạ Thánh Vương bệ hạ sao? Hiện giờ trông con như vậy, lên Ly cung thế nào?" Lão tổ Lam gia giận dữ nói.
Khương Ly nghe đối thoại không biết xấu hổ của già trẻ, không nhịn được cười khẩy: "Đừng nha, tiểu thư Phi Nguyệt nhà ngươi vừa mới bị Thánh Vương bệ hạ quạt một phát bay ra ngoài Ly cung.
Bây giờ mang bộ dáng này lên Ly cung, không sợ làm bẩn mắt Thánh Vương bệ hạ à?"
"Kẻ nào đang nói!" Lão tổ Lam gia hung hăng trừng lại.
Lần này, hắn không ra tay.
Có lẽ là biết Đại cung phụng ở đây, dù hắn có ra tay cũng không được kết quả gì, cho nên mới lười hao phí linh lực.
Mà Lam Phi Nguyệt thì đầy oán độc nhìn chằm chằm Khương Ly.
Đối với lão tổ Lam gia nói, Khương Ly cười lạnh mặc kệ.
Thấy không ai mở miệng, lão tổ Lam gia mới nhìn lại Lam Phi Nguyệt lần nữa, hỏi: "Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Lần trước Lam Phi Nguyệt bị đuổi khỏi Ly cung, nàng ta nói mình bởi vì một kẻ tên Mộ Khinh Ca.
Lần trước hủy dung cũng vì hắn, chẳng lẽ lần này cũng là cùng một người?
Vậy thì họ Mộ kia đã kết thù lớn với Lam gia rồi!
"Là tên dâm tặc Mộ Khinh Ca kia! Hắn si mê mỹ mạo của Phi Nguyệt, bản thân không chiếm được nên muốn phá hủy!" Lam Phi Nguyệt nói bậy bạ chẳng biết xấu hổ.
Khương Ly trừng lớn mắt, hít sâu một hơi.
Nội tâm không ngừng thăm hỏi nàng ta: 'Nữ nhân ngươi còn cần mặt không?'
Hàn Thải Thải nghe thấy Mộ Khinh Ca bị mắng là dâm tặc, đôi mắt hẹp dài chớp động ánh sáng.
Mà những người còn lại đều có biểu cảm khác nhau.
Trước mặt đại đa số người, lý do này của Lam Phi Nguyệt có thể hiểu.
Nếu không, một đại nam nhân như Mộ Khinh Ca sao lại cứ luôn hủy mặt Lam Phi Nguyệt?
Nhưng bọn hắn không biết, ban đầu là Lam Phi Nguyệt muốn hủy mặt Mộ Khinh Ca, mới bị ăn miếng trả miếng.
Lúc này bị hủy dung, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Mộ Khinh Ca đâm một thương muốn mạng nàng ta, bị nàng ta may mắn tránh được nên mới đánh trật, hủy mặt nàng ta.
Mọi người đều bị Lam Phi Nguyệt làm cho sững sờ.
Khi Long Nha Vệ không nhịn được nữa muốn biện minh cho chủ tử nhà mình, một thanh âm hài hước từ trên trời giáng xuống: "Ta dâm ngươi lúc nào? Chỉ bằng ngươi, ta còn chướng mắt!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...