Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Đó là cái gì!" Lam lão quái hoảng sợ.
Tiếng vang lớn, khiến không gian thí luyện bắt đầu sụp đổ.
Người của ba đại thế lực, mỗi người đều biến sắc.
Bọn chúng tới gϊếŧ Mộ Khinh Ca, cũng không phải muốn chết cùng.
Nhưng không tự tay gϊếŧ chết Mộ Khinh Ca, bọn chúng không cam lòng rời đi.
Đặc biệt là, đã tổn thất thảm trọng như thế.
Trước khi giao chiến, bọn chúng không ai nghĩ tới xuất động đội hình như thế rồi, mà vẫn còn đánh đến gian nan.
Mạng của Mộ Khinh Ca, khó lấy vậy sao?
Quả thực chính là khối xương cứng khó gặm!
Mộ Khinh Ca đột nhiên ra một chiêu này, khiến ba gã lão quái Linh Động Kỳ công kích nàng, nhanh chóng thối lui.
Tựa hồ sợ hãi nàng lại ném ra thứ gì đó, khiến bọn họ một chiêu đoàn diệt.
Bọn chúng thối lui, Lâu Huyền Thiết vội nói: "Không gian sắp sập rồi, chúng ta cần phải rời khỏi!" Tuy không được tận mắt nhìn thấy Mộ Khinh Ca chết, không lấy được Linh Lung Thương trong tay Mộ Khinh Ca, hắn rất không cam lòng.
"Muốn chạy à? Sợ rằng không thể do các ngươi quyết là được!" Mộ Khinh Ca đứng ở không trung, ném Linh Lung Thương dựng lên đỉnh đầu mình.
Hai tay thi triển, vô số tia điện chảy ra từ người nàng, lan tràn đến toàn bộ không gian thí luyện.
Giờ khắc này, hai mắt nàng đã biến thành màu sắc u lam...
...
Ở thời không xa xôi, một phiến đại lục không biết tên, hoang vu đến không chút sức sống.
Trên mặt đất, khắp nơi đều là quái vật có diện mạo khủng bố dữ tợn, máu đen tanh hôi xâm nhiễm vùng đất khô cạn.
Tư Mạch mặc thân bạch y, không dính bụi trần, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh.
Trước mặt hắn, là một thi thể quái vật hình người.
Quái vật trợn to mắt, tựa như chết không nhắm mắt.
Mà Tư Mạch, lại biểu tình hờ hững.
Cầm lụa khăn màu trắng lên cẩn thận lau ngón tay mình.
Cô Nhai đi phía sau hắn, tôn kính nói: "Chủ tử, Yêu hoàng là chúa tể vực này.
Giờ vừa chết, chúng ta có thể chiếm lĩnh vực này.
Mạch khoáng trong vực phong phú, có thể kiến tạo đại quân mới cho chúng ta!"
"Ừm." Tư Mạch khẽ lên tiếng.
Khăn lụa màu trắng rời xuống, trùm lên mặt Yêu hoàng.
Cô Dạ cũng đi tới bên người Tư Mạch, nhìn thi thể đầy đất khắp nơi: "Mấy thứ này chỉ là vật diễn sinh từ lần đại chiến trước, vốn không nên tồn hậu thế.
Không ngờ, không có thời gian quản bọn chúng, khiến chúng trưởng thành đến trạng thái này.
Nếu không phải chủ tử tự mình ra tay, chỉ sợ trận này người bên chúng ta sẽ tử thương rất lớn."
Giọng nói hắn rơi xuống, mảnh đất hoang vu mơ hồ hiện lên bóng dáng quân đội bưu hãn.
"Việc xong, cũng nên trở về." Tư Mạch nhàn nhạt nói.
Đột nhiên, một hồng ảnh huyết sắc phá vỡ không gian, rớt xuống không trung bay vào mi tâm Tư Mạch.
Hắn khẽ giật mình, con ngươi lập tức bắn quang mang vô cùng hung ác: "Bọn chúng cư nhiên dám!"
Không có một câu giải thích, Tư Mạch biến mất tại chỗ.
Cô Nhai và Cô Dạ cũng sửng sốt, nhanh chóng đuổi theo.
Đợi ba người rời đi.
Nơi xa truyền đến tiếng nói từ đại quân mới: "Vương đâu?"
...
Trong không gian thí luyện, Mọ Khinh Ca gần như hóa thành một người điện bị bao phủ bởi lực lượng lôi điện u lam.
Nàng phát ra lực lôi điện, lan tràn toàn bộ không gian.
Có lực lượng lôi điện gia nhập, không gian vốn sắp sụp đổ càng thêm không ổn định.
"Đó là cái gì?!"
Thái Sử Cao hoảng sợ.
"Chúng ta đi mau!" Lâu Huyền Thiết nói, đã bóp vỡ truyền tống phù trong tay.
Nhưng khi hắn bóp nát truyền tống phù, vẫn đứng im như cũ, căn bản không rời đi.
Sắc mặt Lâu Huyền Thiết đại biến, thất thanh nói: "Thế này là thế nào?"
Lão quái Linh Động Kỳ Luyện Đúc Tháp trả lời hắn: "Lực lượng lôi điện đó thay đổi không gian, khiến truyền tống phù của chúng ta mất đi hiệu lực."
Nhưng, hắn chỉ biết một mà không biết hai.
Mộ Khinh Ca không chỉ là dị năng giả lôi hệ, mà còn là dị năng giả không gian.
Tuy không gian của nàng bị Manh Manh ăn mất, nhưng vẫn có cảm ứng nhạy bén với không gian.
Cho nên khi nàng dùng lực lượng lôi điện tăng tốc cho không gian sụp đổ, rồi lợi dụng dị năng không gian cải biến một số phương vị không gian, là có thể làm được.
Truyền tống phù, giống như tọa độ vậy.
Chỉ cần tọa độ bị thay đổi, truyền tống phù sẽ mất hiệu lực.
"Của ta cũng mất hiệu lực! Làm sao bây giờ, ta không muốn chết ở đây!" Lam Phi Nguyệt nhìn truyền tống phù bị bóp nát trong tay, hoảng sợ.
Ba phương thế lực đều sôi nổi bóp vỡ truyền tống phù, nhưng đều không làm nên chuyện gì.
Giờ phút này bọn chúng rốt cuộc hiểu ý kia của Mộ Khinh Ca.
Muốn rời đi, bọn chúng không quyết được.
"Mộ Khinh Ca ngươi mà không dừng tay, ta sẽ gϊếŧ chúng!" Lam lão quái và lão quái Vạn Thú Tông nhảy tới Long Nha Vệ, nháy mắt gϊếŧ chết mười mấy Long Nha Vệ.
"Thề sống chết bảo vệ Tiểu tước gia --!" Nhóm Long Nha Vệ nghĩa vô phản cố, nhào tới bọn hắn.
Cách đánh không sợ chết như vậy, khiến đám lão quái tức điên.
"A! Tìm chết!!!"
Một đám Long Nha Vệ chết thảm trước mặt Mộ Khinh Ca.
Đôi mắt u lam của nàng, nhỏ ra hai giọt huyết lệ.
"Khinh Ca..." Khương Ly đã mất chiến lực, quỳ rạp dưới đất, ngửa đầu nhìn Mộ Khinh Ca giữa không trung.
Đôi mắt màu vàng ảm đạm không ánh sáng, đau lòng vô cùng.
Đồng đội, bằng hữu, một đám chết trước mặt Mộ Khinh Ca.
Người của ba đại thế lực muốn ngăn cản Mộ Khinh Ca tiếp tục phá hư không gian, bởi vì bọn chúng không muốn chết.
Mà những người chết vì Mộ Khinh Ca, đều không muốn mình trở thành liên lụy, khẳng khái chịu chết.
Vốn là trận chiến cách xa thực lực, lại đánh đến cực kỳ gian khổ.
Ba trăm Long Nha Vệ, từng người đều chết trận.
Thi thể họ ngã xuống trước người Mộ Khinh Ca.
Triệu Nam Tinh, chết!
Phượng Vu Phi, chết!
Thẩm Bích Thành, chết!
Khương Ly...!chết...
Khi tất cả mọi người chết hết, chỉ còn lại một mình Mộ Khinh Ca.
Ba đại thế lực rốt cuộc lâm vào sợ hãi tử vong.
Bọn chúng phát ra công kích mãnh liệt nhất vào Mộ Khinh Ca, nhưng không dùng được.
Thân thể Mộ Khinh Ca bị căng bạo khi dẫn lực lượng lôi điện từ không gian Lôi Trì.
Từng đóa hoa máu nổ tung trên người nàng.
Máu nhỏ giọt dưới đất, điểm xuyết lên phế tích tàn viên.
Máu Mộ Khinh Ca, nhuộm dần không gian mình.
Manh Manh ngây ngốc ngồi trong không gian, bên cạnh là Ngân Trần và Nguyên Nguyên đã hôn mê.
Không gian được kích hoạt, dường như có xu thế ngủ say lần nữa.
Trong không gian, biến thành màu đỏ.
Khắp nơi trong không gian đều là máu của Mộ Khinh Ca, chảy tới mỗi một góc.
Quả trứng bảy màu an tĩnh trong cung điện không ngừng hấp thu máu.
Vỏ trứng rốt cuộc phá ra một khe hở, có xu thế phá trứng...
"Kẻ gϊếŧ ta, ta chắc chắn sẽ kéo các ngươi vào địa ngục --!" Mộ Khinh Ca tựa như lôi thần, ngữ khí lạnh nhạt.
Theo tiếng nói của nàng vừa dứt, không gian thí luyện bắt đầu nổ mạnh.
Vô số trận gió cuốn vào, xé rách không gian, muốn xé không gian thành mảnh nhỏ.
"Không!!!"
Người của ba đại thế lực, hoảng sợ kêu.
Không gian thí luyện nghiền nát, bọn chúng cũng sẽ theo đó cuốn vào khe hở không gian.
Hoặc là bị cắn nát, hoặc là vĩnh viễn lưu đày trong bóng tối.
...
Bầu trời hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc.
Sắc bảy màu được dân chúng coi là điềm lành, đột nhiên sụp đổ, lộ ra lốc xoáy màu đen khủng bố dữ tợn.
Toàn bộ Thiên Đô đều rung rung lên, như sắp bị lốc xoáy hút vào.
Bá tánh bắt đầu sợ hãi, bắt đầu khủng hoảng.
Tựa như tận thế buông xuống, khiến Thiên Đô hỗn loạn.
Binh tướng phụ trách trị an thành trì, dưới sự chỉ huy của Hoàng Phủ Hoán, nhanh chóng trấn an dân chúng.
Nhưng không có tác dụng quá lớn.
Sắc trời Thiên Đô hạ xuống, như một mảnh hỗn độn.
Hoàng Phủ Hoán nhanhchóng phân phó, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Không rõ cảm xúc lúc này củamình là gì nữa.
Trong Vạn Tượng Lâu, sắc trời hạ xuống, khiến Hàn Thải Thải đang tra xét tài liệu hồ sơ bỗng bị bóng tối bao phủ.
Hắn giật mình, nâng lên cổ cứng còng, nhìn về phía lốc xoáy màu đen trên bầu trời hoàng cung.
Tài liệu trong tay rơi bịch xuống.
Lam gia, người đứng đầu gia tộc Lam gia, tinh thần hoảng hốt sau khi Hoàng Phủ Hạo Thiên rời đi.
Sắc trời tối xuống, hắn chết lặng ngẩng đầu nhìn lên không trung, không rõ biểu cảm gì.
Lão tổ Lam gia gọi người hầu tới, hỏi: "Bọn họ đã trở về chưa?"
Người hầu cẩn thận trả lời: "Chưa thấy."
Đáp án này, khiến lão tổ Lam gia chậm rãi nhắm mắt lại: "Đi đi."
Trong hoàng cung, Hoàng Phủ Hạo Thiên và ba vị gia chủ đều sắc mặt tái nhợt.
Bọn họ đã hao hết nỗ lực, cuối cùng vẫn không cứu được gì.
Không gian thí luyện vẫn sụp xuống nát tươm.
Người bên trong...
'Sắp chết rồi sao?' Dùng lực lượng lôi điện đâm thủng không gian thí luyện, Mộ Khinh Ca thấy chính mình đang lâm vào bóng tối.
Nàng chỉ có thể mơ hồ cảm giác được những người đã chết vì nàng.
Nàng dùng chút khí lực cuối cùng kéo thi thể đến bên mình.
Dù bởi vậy, mà bị gió mạnh cắt nát cánh tay, chân nàng.
Lúc kéo một thi thể cuối cùng đến bên mình, Mộ Khinh Ca phảng phất đã hoàn thành một chuyện quan trọng, ý thức hoàn toàn tan đi.
"Tiểu Ca nhi!!!" Một thanh âm phá không mà đến, xuất hiện sau khi ý thức Mộ Khinh Ca tiêu tán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...