Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong mắt bọn chúng ẩn chứa kích động, phảng phất hôm nay chính là thời khắc quan trọng Lam gia thay đổi vận mệnh!
Phía sau Lam gia, là Cảnh gia.
Cảnh Thiên đi theo sau phụ thân mình.
Hôm nay hắn trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Ngoại trừ ở cửa hoàng cung có liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca một cái, sau đó thì không hề chú ý nàng nữa.
Phảng phất chưa từng biết nàng.
Cảnh Thiên yên tĩnh, khiến Mộ Khinh Ca phải nhìn Cảnh gia chủ mấy lần.
Mà Cảnh gia chủ thì khách khí gật đầu với nàng.
Thái độ hai cha con này khiến lòng Mộ Khinh Ca hơi nghi hoặc.
Lẽ ra giữa nàng và Cảnh Thiên hẳn sẽ không hài hòa mới đúng.
Mà Cảnh Thiên, tuyệt không phải người rộng lượng.
Đi sau Cảnh gia là Thẩm gia.
Thẩm Bích Thành quả nhiên ở trong đội ngũ.
Thẩm điên này xuất hiện ở đây, phỏng chừng vẫn chưa hết hy vọng đối với chuyện bái sư.
Mà ánh mắt hắn nhìn Mộ Khinh Ca, chứa đầy chiến ý.
Ngày đó hắn và nàng ước hẹn tái chiến, cũng không phải lời nói suông.
Đi cuối cùng trong tứ đại gia tộc là Hoa gia.
Thiên kim Hoa gia từ hoàng cung đến chân núi, dọc đường liên tiếp nhìn Mộ Khinh Ca và Khương Ly.
Chỉ có khi lên núi mới thu bớt, không quay đầu nhìn xem.
Đoạn đường xa này, dường như Mộ Khinh Ca biến thành tiêu điểm trong đám người.
Kể cả người chưa từng tiếp xúc với nàng, cũng không dời ánh mắt nhìn nàng.
Đối với người đều có tâm sự, Mộ Khinh Ca chỉ cười nhạt một tiếng, không thèm quan tâm.
"Khinh Ca, ngươi có cảm thấy càng đi càng mệt hay không?" Hô hấp Khương Ly trở nên thở gấp, sắc mặt hơi trắng bệch nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, nàng không cảm thấy gì cả.
Nàng nhìn về phía Khương Ly, phát hiện trên trán nàng ấy đã rỉ ra mồ hôi mỏng, cả người mệt mỏi.
Không nghĩ nhiều, nàng duỗi tay đỡ lấy Khương Ly.
Khương Ly được nàng đỡ, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc, dùng truyền âm hỏi: "Sao ngươi lại không bị gì?"
Mộ Khinh Ca cũng hơi nghi hoặc, nàng nhìn Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi phía sau.
Hai người họ cũng thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
Nàng thu hồi tầm mắt, lại nhìn người phía trước.
Quả nhiên người đi trước nàng đều hiện lên trạng thái mệt mỏi.
Dưới chân như bị rót chì mà trở nên nặng nề, mỗi bước đi đều cực kỳ chậm chạp.
Duy chỉ có, ngoại trừ nàng.
"Ngươi là quái vật gì! Cư nhiên không bị gì hết?" Mắt vàng Khương Ly u oán nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca làm sao biết lý do mình không bị gì?
Nàng xuyên qua khăn che mặt Khương Ly, phát hiện môi nàng ấy đã khô nứt, cánh tay dưới y phục đã ướt đẫm.
Ánh mắt nàng rùng mình, 'đây là hiện tượng mất nước!'
Lại nhìn hai người Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi, môi họ cũng bị khô nẻ, vạt áo cũng ướt đẫm.
"Các ngươi bị mất nước rồi, uống chút nước đi." Mộ Khinh Ca nhíu mày nói với ba người.
Những lời này nàng không truyền âm, mà đè thấp thanh âm nói với họ.
Bởi vì truyền âm chỉ có thể một đối một, không thể một đối nhiều.
Mất nước?
Ba người nghe được từ ngữ trong miệng Mộ Khinh Ca, hơi mờ mịt.
Nhưng hai chữ 'uống nước' thì bọn họ nghe hiểu.
Mộ Khinh Ca nói chưa dứt tiếng, nhắc tới uống nước là bọn họ lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giống như máu và nước trong cơ thể đều khô cạn.
Trên đỉnh vách núi, Cô Dạ nhìn về phía Cô Nhai, lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, kẻ nói lung tung, gϊếŧ."
Cô Nhai liếc nhìn hắn, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: "Ta không nghe thấy gì."
Khóe mắt Cô Dạ hung hăng giựt giựt, mím môi yên lặng: Được rồi, hắn cũng không nghe thấy.
Hai người nhìn đám đông không ngừng lên núi, trong lòng oán thầm: Muốn thấy chủ tử bọn họ nào có dễ dàng như vậy? Người chịu được, mới có tư cách tiến vào Ly cung.
Trên sườn núi, ba người nghe Mộ Khinh Ca nhắc nhở, đều lấy túi nước mình ra uống.
Nhưng bọn hắn lại bất ngờ phát hiện, mình cư nhiên không thể lấy được đồ từ túi Càn Khôn.
Mấy người kinh ngạc nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhíu mày trầm ngâm giây lát, nói: "Có lẽ ở không gian này cũng bị hạ cấm chế, không thể mở vật chứa từ không gian khác ra."
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Khương Ly cực kỳ khó chịu.
Nàng khác với người khác, trong cơ thể có huyết mạch nửa thần thú.
Loại huyết mạch này ở thời điểm chiến đấu sẽ có thiên phú và sức bật kinh người.
Nhưng dưới tình huống như vậy, nửa máu trong cơ thể như dầu sôi, khiến nàng thống khổ không chịu nổi.
Nếu không phải có lực ý chí kinh người, chỉ sợ nàng đã sớm quay cuồng ra đất.
"Mau uống đi." Đột nhiên một túi nước xuất hiện trước mắt Khương Ly.
Trong mắt nàng sáng ngời, phảng phất nắm được cọng rơm cứu mạng, căn bản không kịp xem ai là người đưa than sưởi ấm ngày tuyết, đột nhiên đoạt lấy túi nước há mồm ngửa đầu uống.
Nước từ túi nước như tưới tắt hỏa diễm đốt cháy trong cơ thể nàng, khiến nàng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi nhìn nàng uống nước, nhưng không duỗi tay đoạt lấy.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, hơi kinh ngạc.
Người sau lại cười khổ.
(Mọi người vào truyenwiki1.com @Ransilver hoặc wp ngungkymanluc.wordpress.com, hay web để ủng hộ editor nha.
Tránh xa các web reup như truyenfull, truyenwiki,...!Mình cám ơn nhiều!)
"Thật thoải mái!" Khương Ly cuối cùng nhớ rõ Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cần nước, chỉ uống một phần ba rồi đưa túi nước cho họ.
Sửa sang lại khăn che mặt, Khương Ly mới nhìn về phía Hoàng Phủ Hoán đưa nước.
Hoàng Phủ Hoán tràn ngập áy náy truyền âm cho Mộ Khinh Ca: "Trước khi tiến vào Ly cung đúng là có khảo nghiệm như vậy.
Nhưng mà tuy hơi khó chịu, nhưng muốn thông qua lại không thành vấn đề, cho nên ta mới không nói.
Không ngờ khảo nghiệm lần này đột nhiên tăng lên, cũng may mỗi lần ta đi vào Ly cung đều có thói quen giắt túi nước bên hông, nói cách khác..." Hắn tạm dừng một chút, đánh giá Mộ Khinh Ca vài lần, ánh mắt chợt lóe, lại nói: "Nhưng mà hình như ngươi không bị gì.
Xem ra Thánh Vương bệ hạ cực kỳ ưu ái ngươi."
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, không biết nên giải thích thế nào.
Tuy nàng không cảm nhận được khảo nghiệm gì, nhưng có thể từ phản ứng mọi người mà nhìn ra đây là khảo nghiệm gì.
Đây là khảo nghiệm lực ý chí một người.
Nếu muốn gặp Tư Mạch, vậy phải xuất ra thành ý.
Nếu không qua được, thì còn nói đến thành ý gì?
Mà nàng ở trên phương diện ý chí, Tư Mạch đã sớm biết, đương nhiên sẽ không đi phí thời gian.
Mộ Khinh Ca tự giải thích cho mình.
Nhưng nàng căn bản không biết, sở dĩ nàng không cảm nhận được khảo nghiệm, không phải vì Tư Mạch hiểu được lực ý chí của nàng mà không cần phải khảo nghiệm.
Là bởi vì, Cô Nhai và Cô Dạ không dám động thủ với nàng.
Vạn nhất khiến nàng bị thương, bọn họ không thừa nhận nổi cơn giận lôi đình của Tư Mạch.
"Đa tạ." Khương Ly trì hoãn cơn tức, truyền âm nói với Hoàng Phủ Hoán.
Hoàng Phủ Hoán hơi mỉm cười, xoay người rời đi, đuổi theo Hoàng Phủ Hạo Thiên.
"Hắn đối xử với ngươi rất không tồi nha!" Khương Ly nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Hoán, lời lẽ ái muội với Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca liếc trắng mắt nhìn nàng, cực kỳ bội phục nàng hay hóng hớt.
Hoàng Phủ Hoán đối xử tốt với nàng.
Nàng cực rõ nguyên nhân, tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều.
Mấy người bọn họ được túi nước từ Hoàng Phủ Hoán, cảm giác mất nước đã giảm bớt.
Mà những người khác lại không may mắn như vậy.
Có một số người đã không chịu được, ngã ngồi dưới bậc thang, không nhúc nhích được.
Mà Hoàng Phủ Hạo Thiên không phải lần đầu tới Ly cung, đã có chuẩn bị trước, nên vẫn còn có thể miễn cưỡng.
Bao gồm tứ đại gia tộc đều như thế.
Mộ Khinh Ca phát hiện, những người ngã ngồi dưới đất căn bản không có cơ hội giải thích, đã trực tiếp biến mất trước mắt bọn họ, bị ném ra ngoài cấm chế, mất đi cơ hội tiến vào Ly cung.
Đi khoảng nửa canh giờ, một đám người thở hổn hển bước lên đỉnh núi.
Mà Mộ Khinh Ca không hề bị gì, cũng khiến mọi người nghi hoặc.
Ánh mắt bọn họ nhìn Mộ Khinh Ca, như nhìn thấy quái vật.
Trước mắt bao người, Mộ Khinh Ca ngượng ngừng sờ chóp mũi.
Nghiêng mắt qua làm bộ ngắm cảnh đẹp, còn có cung điện xa hoa lộng lẫy.
"Sao hắn lại không bị gì?" Thái Sử Cao nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Hắc Mộc thu hồi ánh mắt, nói với Thái Sử Cao: "Thiếu tông chủ, tạm thời đừng nóng nảy."
Giữa mày Thái Sử Cao đầy khói mù, nghe lời Hắc Mộc nói, nghĩ đến kế hoạch của bọn họ, chỉ có thể mím chặt môi, trầm mặc đi tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...