Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Nàng ta là thiên kim Lam gia, Lam Phi Nguyệt." Nói xong, Khương Ly cười lạnh, nói tiếp: "Được xưng là mỹ nhân đệ nhất Thiên Đô, càng có người nói là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Thiên phú tu luyện cũng nghe nói là không tồi, chỉ mới mười chín tuổi đã tiến vào Lam cảnh đỉnh.
Nhưng mà nàng ta cả ngày đeo khăn che mặt, chưa từng ai thấy qua trông nàng thế nào? Không biết thanh danh đệ nhất mỹ nhân truyền ra kiểu gì, chắc là do Lam gia tự mình tạo lời đồn đi."
Giọng nói Khương Ly tràn ngập khinh thường.
Cũng không biết có phải vốn mang tính bài xích không.
Mộ Khinh Ca buồn cười, nhàn nhạt thu hồi tầm mắt.
"Còn có bên kia, là Hoa gia.
Hoa gia là nữ nhân đương gia, lịch sử phát triển của các nàng rất là gây tranh luận.
Ngươi đoán xem là gì?" Khương Ly nhìn về phía Mộ Khinh Ca, cười nói.
Mộ Khinh Ca nhìn sang ghế ngồi Hoa gia, nơi đó quả nhiên đều là nữ tử.
Hơn nữa đều đủ loại phong thái hoa dung nguyệt mạo, bế nguyệt tu hoa, mị thái trăm bề.
Một người trong đó còn trộm ngắm Mộ Khinh ca, thấy ánh mắt nàng đảo tới, không chỉ không e lệ, ngược lại còn lớn mật phóng tia nhìn mị như thu thủy.
Sợ tới mức cả người Mộ Khinh Ca nổi lên một tầng da gà.
Một màn này trùng hợp rơi vào mắt Khương Ly, chọc cho nàng cúi đầu cười khẽ.
Nhịn không được trêu ghẹo Mộ Khinh Ca: "Mộ tiểu tước gia quả nhiên vạn người mê nha!"
Mộ Khinh Ca giựt giựt mi mắt, không hề đi xem ghế ngồi Hoa gia nữa, cũng không định trả lời câu hỏi trước đó của Khương Ly.
Cũng may Khương Ly trêu nàng xong, cũng không cố ý úp úp mở mở, mà nói: "Sở dĩ Hoa gia có thể nhanh chóng phát triển như thế, mà vẫn luôn tồn tại.
Chủ yếu đều dựa vào quan hệ thông gia.
Ở Thiên Đô cơ hồ đều là người có quyền thế, đều có quan hệ thông gia với Hoa gia."
Mộ Khinh Ca hiểu rồi.
Triệu Nam Tinh cũng hiểu rồi.
Phượng Vu Phi cũng lập tức hiểu rồi.
Nói trắng ra là, Hoa gia chính là một nhà dựa vào gả nữ nhi, lợi dụng nữ nhân bện mối liên hệ hết sức phức tạp với các gia tộc khác thành một tấm lưới!
"Cư nhiên còn có gia tộc như vậy!" Triệu Nam Tinh thấp giọng kinh ngạc cảm thán.
Phượng Vu Phi ngược lại thì hiểu: "Đây có gì kỳ quái, thế gian vốn không có nhiều công bằng với nữ tử.
Hoa gia lấy phương thức như vậy chiếm cứ một vị trí trong tứ đại gia tộc, có lẽ thủ đoạn sẽ khiến người lên án, nhưng không phải là tạo thành bảo hộ cho nử tử sao?"
Cặp mắt màu vàng của Khương Ly liếc nhìn bọn họ, cuối cùng dừng trên mặt Mộ Khinh Ca, giảo hoạt chớp chớp.
Sau đó mới nói: "Cuối cùng là Thẩm gia, nhưng mà thiên tài nhà đó hôm nay không tới."
"Thiên tài Thẩm gia là ai?" Triệu Nam Tinh tò mò hỏi.
Khương Ly không xấu hổ, trả lời: "Tài phú Thẩm gia cơ hồ có thể so sánh với Vạn Tượng Lâu.
Nhưng thế hệ thiên tài nhà đó không phải kỳ tài kinh thương gì, mà là một võ si.
Thẩm Bích Thành, đứng hàng thứ ba.
Cho nên được xưng là Thẩm tam thiếu.
Hắn rất ít khi lộ diện ngoài trời, nghe nói vẫn luôn dốc lòng tu luyện.
Theo tin tức ta tìm hiểu được, Thẩm tam thiếu chỉ mới hai mươi hai tuổi, đã tiến vào Tử cảnh.
Cụ thể ở cảnh giới nào, chỉ có mình hắn biết."
Nghe Khương Ly giới thiệu về tứ đại gia tộc, Mộ Khinh Ca đã có hiểu biết sơ qua đối với tứ đại gia tộc Thiên Đô.
Mà trong tứ đại gia tộc, Cảnh Thiên đại biểu cho Cảnh gia sợ là sẽ không hiền lành với nàng.
Tiến vào Thiên Đô, bốn nhà thì có một nhà đã trở thành kẻ thù.
Thêm cả Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông, Mộ Khinh Ca đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười nàng quá đột ngột, thậm chí khiến Nguyên hoàng chú ý.
"Mộ khanh, vì sao ngươi bật cười?" Nguyên hoàng cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, thanh âm dò hỏi như tiếng sấm.
Nụ cười Mộ Khinh Ca lập tức thu liễm, đáp lại Nguyên hoàng: "Không có gì, chỉ là bỗng nghĩ đến một chút chuyện thú vị."
"Ồ? Chuyện thú vị gì, không bằng nói ra khiến mọi người cùng vui." Nguyên hoàng dường như rất có hứng thú với Mộ Khinh Ca, trước sau đều bắt lấy nàng không bỏ.
Điểm này, những người khác cảm nhận được.
Mộ Khinh Ca cũng cảm nhận được.
Nàng hơi nghi hoặc ngước mắt nhìn Nguyên hoàng, tựa như muốn nhìn ra manh mối từ gương mặt hắn.
Nhưng ánh sáng quẩn quanh trên long ỷ kia quá mờ mịt, khiến người ngồi trên long ỷ như rơi vào tầng sương mù, không nhìn thấy rõ.
"Lớn mật! Tiện dân tam đẳng quốc, cư nhiên dám làm càn nhìn thẳng mặt rồng!" Một tiếng gầm đột nhiên phát ra, khiến từng người ngồi ở đây đều an tĩnh lại.
Mộ Khinh Ca thu hồi ánh nhìn đánh giá, tầm mắt nhẹ nhàng dời sang người vừa nói.
Nàng không biết người này, nhưng có thể nhìn từ cách ăn mặc đoán được thân phận: "Viện trưởng Luyện Đúc Tháp, có gì chỉ giáo?"
Biểu hiện nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí độ kia khiến người khác có mấy phần tán thưởng.
"Ngươi là kẻ hèn đến từ tam đẳng quốc, dám táo bạo trắng trợn nhìn Nguyên hoàng như thế.
Quả thực chính là cả gan làm loạn, cực kỳ càn rỡ!" Viện trưởng Luyện Đúc Tháp đang lo không bắt được sai lầm Mộ Khinh Ca để giáo huấn, giờ phút này sao có thể bỏ lỡ cơ hội?
Hắn đứng lên, lời lẽ chính đáng nói với Nguyên hoàng: "Nguyên hoàng, tiểu tử này quá mức không coi ai ra gì.
Xem ra là kẻ quen thói hoành hành ngang ngược ở tam đẳng quốc.
Cư nhiên dám vô lễ với Nguyên hoàng, chẳng lẽ không nên phạt sao?"
"Ôi chao, lão già này quả thực chính là vặn vẹo đen trắng! Liếc mắt nhìn một cái thì có làm sao? Cũng không mất miếng thịt nào!" Khương Ly phẫn nộ nói.
Tựa như một lời bất hòa sẽ xắn tay áo xông lên!
Nhưng Mộ Khinh Ca lại dùng ánh mắt ngăn cản nàng.
Trong lòng viện trưởng Luyện Đúc Tháp đang đánh bàn tính gì, nàng không cần phí não cũng đoán được.
Nhưng, nàng không nóng nảy vạch trần hắn.
"Nguyên hoàng, Mộ Khinh Ca tuy tới từ tam đẳng quốc, nhưng cũng là trưởng lão danh chính ngôn thuận của tổng viện Dược Tháp ta." Đột nhiên, lão nhân viện trưởng Dược Tháp cười tủm tỉm mở miệng.
Nói xong câu này, ông không chờ mọi người khiếp sợ hết, đã nhìn về phía viện trưởng Luyện Đúc Tháp: "Thế nào, trưởng lão Dược Tháp ta hành sự ra sao, đến phiên Luyện Đúc Tháp ngươi nói ra nói vào?"
Hít!!!
Hắn cư nhiên là trưởng lão tổng viện Dược Tháp?
Hắn mới mấy tuổi?
Hơn nữa còn đến từ tam đẳng quốc?
Chẳng lẽ là thiên tài tuyệt thế ngang trời xuất thế?
Thiên phú hắn chẳng lẽ còn mạnh hơn Cảnh gia Cảnh Thiên?
Các loại nghị luận đều truyền ra từ hai tầng.
Viện trưởng Luyện Đúc Tháp hiển nhiên không nghĩ tới chuyện sẽ diễn biến thành như vậy.
Mà Cảnh Thiên bị kéo vào, cũng càng hận độc Mộ Khinh Ca.
"Thiên nhi, hắn đúng là trưởng lão tổng viện Dược Tháp?" Thanh âm phụ thân chất vấn theo đó truyền đến.
Điều này làm cho Cảnh Thiên không ngẩng mặt nổi, hận không thể lập tức gϊếŧ chết Mộ Khinh Ca.
Nhưng, hắn không làm được.
Dưới ánh mắt bức bách của phụ thân, hắn mới không tình nguyện 'vâng' một tiếng.
Hắn trả lời, làm cho ánh mắt gia chủ càng tỏa sáng.
Trong lòng thầm tính kế, cảnh cáo Cảnh Thiên: "Thiên nhi, ta mặc kệ lúc trước con và hắn có va chạm gì, phải xóa bỏ hết.
Ngày khác, con hẹn hắn ra, lôi kéo cho tốt.
Người trẻ tuổi tranh cường háo thắng được mất, không cần để trong lòng."
"Phụ thân, con..."
Cảnh Thiên muốn phản bác, bị Cảnh gia chủ cắt ngang.
Hắn nhìn bên ghế Hoa gia, hạ giọng nói với Cảnh Thiên: "Nhân tài như vậy tuyệt không thể để Hoa gia giành trước.
Bất kể giữa con và hắn từng phát sinh chuyện gì, chỉ cần hắn đáp ứng gia nhập Cảnh gia chúng ta.
Về sau con chính là chủ nhân hắn, vậy là đủ rồi!"
Trở thành chủ nhân Mộ Khinh Ca?
Những lời này, đả động Cảnh Thiên.
Trong đầu tưởng tượng mình trở thành chủ nhân Mộ Khinh Ca, tùy ý sử dụng hắn.
Nhìn gương mặt khiến hắn chán ghét vẫy đuôi lấy lòng trước mặt hắn, hình như càng hả giận hơn so với gϊếŧ hắn!
Đôi mắt Cảnh Thiên hiện lên ý cười âm độc, không kháng cự với lời đề nghị của phụ thân nữa.
"Mộ tiểu tước gia tuổi còn trẻ, lại đến từ tam đẳng quốc, cư nhiên trở thành trưởng lão tổng viện Dược Tháp.
Mọi người đều biết, tổng viện Dược Tháp thu đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, có thể tấn chức lên trưởng lão, phải có yêu cầu cấp bậc luyện đan sư Linh cấp, hơn nữa phải thuận lợi thông qua khảo nghiệm.
Nói vậy là, Mộ tiểu tước gia đã là đan sư Linh cấp?" Đột nhiên trên ghế ngồi Hoa gia, Hoa gia chủ đã ngoài ba mươi nhưng vẫn thùy mị như trước, nhéo khăn lụa che miệng cười khẽ, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Lời nói của nàng nhìn như chứng thực, nhưng cẩn thận nghe lại có thể cảm thụ nàng đang nâng giá trị con người Mộ Khinh Ca lên.
Về phần vì sao...!Ừm, nhìn thiếu nữ bên cạnh đang mị nhãn như tơ phóng tới Mộ Khinh Ca là có thể đoán ra được.
Hoa gia chủ nói, rõ ràng là hỏi Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca không biết vì sao ông già viện trưởng Dược Tháp đột nhiên phơi ra thân phận trưởng lão Dược Tháp của nàng.
Nhưng nếu đã nói, thì không cần thiết phải che giấu.
Cho nên đối mặt Hoa gia chủ, nàng không cao ngạo không nóng nảy gật đầu: "May mắn mà thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...