Edit: Diệp Lưu Nhiên
Lần này mục đích của nàng là danh ngạch tiến vào di tích Thượng Cổ.
Kia mới là mục tiêu của nàng, còn những chuyện khác đều chỉ là mây bay.
Lần này Mộ Khinh Ca tới đây, trong hai nghìn người Tần quốc có ba trăm Long Nha Vệ và bảy trăm Vạn Liệt quân, số còn lại đều đang huấn luyện các nơi.
Một ngàn người còn lại đều do Tần Cẩn Thần chọn lựa trong quân đội Tần quốc.
Trở lại phòng mình, Mộ Khinh Ca giữ nguyên y phục nằm lên giường, suy nghĩ trong đầu có chút loạn.
Nhanh như vậy đã tới Thánh Nguyên đế quốc, nàng bị bất ngờ.
Chỉ là Thánh Nguyên đế quốc cũng là một trong những mục tiêu của nàng, cho nên ngược lại không quá đột ngột.
"Hắn có thể xuất hiện trên cung yến đêm nay không?" Đột nhiên, Mộ Khinh Ca lẩm bẩm một câu.
Giọng nói thế nhưng ẩn chứa một tia gấp gáp.
Trong đầu, hiện lên bóng dáng một người.
Phảng phất người này tồn tại, khiến nàng có thêm chờ mong với cung yến, rồi lại khiến tâm thêm loạn.
Tâm lý muốn gặp rồi lại không muốn này khiến nàng bối rối, không thể nào tĩnh tâm nghỉ ngơi.
Lần này, nàng đi tới cạnh hắn.
Mà trong lòng nàng đã có đáp án, muốn chính miệng nói cho hắn!
...
Màn đêm buông xuống, đèn hoa đăng Thiên Đô thắp lên như ban ngày.
Trong quán trà quán rượu, khách nhân cười đùa cực kỳ náo nhiệt, không hề có cảnh tượng của ban đêm.
Ba người Mộ Khinh Ca ngồi trong xe ngựa do Cừu Cao mang đến, chậm rãi đi trên đường lớn Thiên Đô.
Sau xe ngựa là mười thân vệ của mỗi người, người còn lại đều đợi ở dịch quán.
Xe ngựa Cừu Cao dẫn đường phía trước, không ngồi chung với họ, ngược lại thỏa mãn tâm ý ba người.
Phượng Vu Phi vén một góc rèm, thưởng thức cảnh đêm Thiên Đô.
Những ngọn đèn chiếu vào mắt nàng, rực rỡ năm màu.
Nhìn một lúc, nàng hạ rèm xuống.
Ngăn lại ánh sáng đủ màu và tiếng động ầm ĩ ngoài xe.
"Không thể tưởng được đã về đêm rồi, nhưng còn náo nhiệt hơn ban ngày." Phượng Vu Phi nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ cười: "Dù gì vẫn là thành trì lớn nhất đại lục Lâm Xuyên, cũng nên khác với bình thường."
Triệu Nam Tinh cũng nói theo: "Thiên Đô không giống thủ đô nước chúng ta, về đêm sẽ cấm đi lại.
Thiên Đô không cấm đi lại ban đêm, chợ đêm vẫn liên tục hoạt động đến sáng sớm, mới có thể đóng cửa nghỉ quán."
Phượng Vu Phi gật đầu: "Có lẽ cũng chỉ có Thánh Nguyên đế quốc mạnh mẽ, mới có thể làm thế." Nó mạnh mẽ, chú định sẽ không cần lo bất kỳ ai gây rối, âm thầm làm loạn.
Cũng tự tin có thể giải quyết vấn đề.
Mộ Khinh Ca đột nhiên nở nụ cười.
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi nhìn về phía nàng, tò mò hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Mộ Khinh Ca phủi bụi bặm không tồn tại trên vạt áo, nụ cười không giảm: "Ta bỗng cảm thấy, chúng ta ở đây cũng tốt, có thể lĩnh hội văn hóa chân chính ở Thiên Đô."
Ba người tùy ý tán gẫu, hơn nửa canh giờ sau, xe ngựa mới dừng lại.
"Tới rồi sao?" Phượng Vu Phi nói xong, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài.
Nhìn một lúc, nàng mới thu hồi tầm mắt, xoay người nói với Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh: "Tưởng đến rồi, hóa ra là mới tới cổng nội thành."
Nàng vừa dứt lời, xe ngựa lại tiếp tục khởi hành.
Hình như đã kiểm tra xong.
Lại lung lay đi một hồi lâu, xe ngựa mới ngừng lại lần nữa.
Triệu Nam Tinh cười xốc rèm lên nhìn thoáng qua bên ngoài: "Lần này hẳn là tới rồi."
Quả nhiên hắn vừa buông rèm xuống, thanh âm Cừu Cao đã truyền vào xe ngựa.
"Mộ tiểu tước gia, Thái nữ điện hạ, Hoàng tử điện hạ, chúng ta đã tới ngoài hoàng cung.
Dựa theo luật lệ trong cung, phàm là người tiến vào cung đều không thể mang binh khí.
Nếu ba vị mang theo binh khí, vậy xin mời giao ra trước.
Sau khi rời đi, sẽ đưa lại cho chư vị.
Đồng thời, xin phân phó cho thủ hạ chư vị, giao binh khí trong tay ra."
Mộ Khinh Ca hơi nhướng mày, ngón cái vuốt nhẹ chỉ sáo trên ngón trỏ.
Nghĩ nghĩ, nàng tháo xuống ném vào không gian.
Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi vốn không mang binh khí theo người, cho nên không cần nộp lên cái gì.
Sau khi Mộ Khinh Ca khẽ gật đầu, Triệu Nam Tinh mới nói với Cừu Cao: "Đã biết."
Được đáp án khẳng định, Cừu Cao mới xoay người rời đi.
Lúc tiến vào cửa cung, thủ vệ cửa cung hơi nâng rèm cửa, đưa mắt nhìn kỹ ba người bên trong, sau đó mới buông rèm xuống.
Sau đó, ba người nghe thấy ngoài xe truyền đến thanh âm binh khí khẽ chạm.
Xem ra là người bọn họ mang theo đều tuân mệnh lệnh bọn họ, tháo binh khí nộp lên.
Sau đó thị vệ trông giữ cửa cung mới nhường sang một bên, mở cửa cung ra để đoàn người bọn họ đi vào.
Cửa cung nối liền với con đường thật dài, xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy hai bên đường đều là cấm vệ quân đứng uy nghiêm.
Bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe nghiền áp và thanh âm vó ngựa.
Sự an tĩnh này vô hình khiến tâm lý con người áp lực, mang đến nỗi khủng hoảng không hiểu.
Lúc Phượng Vu Phi yên lặng đếm tới số năm trăm, bọn họ mới cảm thấy xe ngựa hơi ngừng, còn có thanh âm mở cửa cung truyền đến.
Xe ngựa tiến vào cửa cung thứ hai, áp lực khó hiểu này chợt biến mất.
Phượng Vu Phi lặng lẽ thở hắt ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca nhắm mắt, lại nhìn sắc mặt Triệu Nam Tinh hơi trắng bệch, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Triệu Nam Tinh mím môi lắc đầu.
Trong ba người, tu vi của hắn yếu nhất, dĩ nhiên cảm nhận được áp lực cũng lớn nhất.
Nếu không phải hắn tâm trí kiên định, chỉ sợ dưới áp lực này sẽ trực tiếp hỏng mất.
Nhìn sắc mặt Triệu Nam Tinh dần dần khôi phục, Phượng Vu Phi cười khổ nửa nói nửa giỡn: "Xem ra hoàng thất Thánh Nguyên đế quốc đang ra oai phủ đầu chúng ta."
So sánh với đám tôm tép ở cửa thành, căn bản không đáng nhắc tới.
Ngoài xe ngựa có gió nhẹ thổi qua, xốc một góc rèm lên.
Hơi lạnh mang theo ánh sáng từ phía ngoài mà chiếu vào, nháy mắt sáng khắp không gian trong xe.
Khiến trong xe trở nên lúc sáng lúc tối.
Nghe thấy có người đi xuống xe ngựa, rèm xe bị vén lên lộ ra bộ dáng Cừu Cao.
"Mộ tiểu tước gia, Thái nữ điện hạ, Hoàng tử điện hạ, chúng ta đã tới rồi.
Con đường phía sau chỉ có thể đi bộ, mời chư vị xuống xe." Cừu Cao nói.
Mộ Khinh Ca chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt thấu triệt dừng trên người Cừu Cao.
Tự dưng Cừu Cao cảm thấy trong lòng chợt lạnh, cả người tỉnh táo rất nhiều.
Hắn không biểu lộ ra khác thường gì, cung kính thối lui sang một bên, để ba người xuống xe.
Đám người Mộ Khinh Ca theo thứ tự xuống xe.
Đặt chân xuống đất bằng, bọn họ mới phát hiện mình đang đứng ở quảng trường nhỏ.
Xung quanh đều trải rộng đèn cung đình, chiếu sáng nơi đây.
Xung quanh quảng trường đều có cấm vệ quân đứng sừng sững, thần sắc lạnh lùng nghiêm túc.
"Ba vị, mời đi bên này." Cừu Cao đi tới trước mặt ba người họ, nói.
Ba người Mộ Khinh Ca đi theo hắn tới cửa cung thứ ba, ba mươi người mang đến bị để lại một nửa, từ nhân số ba mươi giảm còn mười lăm người.
Mười lăm người lưu lại, thì chờ ở đây đến khi yến hội kết thúc.
Mà mười lăm người mang theo thì hầu hạ bên cạnh.
Cửa cung thứ ba chậm rãi đẩy ra, lộ ra một con đường.
Cũng may đường đi này không quá dài, tính ra ước chừng trăm trượng.
Đoàn người bước trên đường.
Hai bên không có cấm vệ quân, chỉ có tường cung cao cao.
Mộ Khinh Ca chú ý tới, tường cung hai bên đều có rất nhiều mắt lỗ.
"Lỗ này có ích gì?" Phượng Vu Phi chú ý tới lỗ nhỏ trải rộng tường cung.
Triệu Nam Tinh giải thích: "Nghe nói, trong tường cung có tường kép, tường kép bị đổ đầy dầu hỏa.
Nếu có người ngoài xâm phạm sẽ mở cơ quan, dầu hỏa chảy ra.
Chỉ cần bắn một mũi tên lửa, nơi này có thể biến thành biển lửa vây khốn, thiêu người chết cháy."
Phượng Vu Phi nghe mà lòng phát lạnh.
Tầng tầng trạm kiểm soát trong hoàng cung Thánh Nguyên đế quốc, khiến nàng mở rộng tầm mắt.
Cừu Cao đi tuốt đằng trước nghe thấy Triệu Nam Tinh nói, chuyển mắt nhìn về phía hắn cười nói: "Hoàng tử điện hạ quả nhiên có kinh nghiệm phong phú, liếc mắt một cái là xem thấu."
Triệu Nam Tinh hơi gật đầu, khóe môi treo lên nụ cười ôn nhuận.
Đi ra khỏi đường hành lang, nghênh đón bọn họ lại là một quảng trường nhỏ.
Chỉ là trên quảng trường này không phải trống rỗng.
Ngoại trừ đèn cung đình, còn có một chỗ nghỉ ngơi.
Nhưng chỗ nghỉ ngơi cũng rất đơn sơ, dường như tạm thời dựng lều vải lên mà thôi.
"Chúng ta chờ ở đây một lát." Cừu Cao chỉ vào lều vải kia nói.
Ở đây chờ một lát?
Mọ Khinh Ca nhướng mày, mở miệng hỏi: "Chờ người nhị đẳng quốc?"
Bị Mộ Khinh Ca một lời đâm phá, Cừu Cao không xấu hổ mà chỉ cười nói: "Hạ quan chỉ phụng mệnh hành sự, mong Mộ tiểu tước gia chớ trách."
Hắn vừa dứt lời, thì nghe thấy thanh âm xe ngựa truyền đến.
Mấy người nghe tiếng nhìn lại, thấy bốn chiếc xe ngựa trực tiếp xuyên qua ba cửa cung, tiến vào đây.
Phượng Vu Phi nhíu mày hỏi Cừu Cao: "Vì sao bọn họ có thể ngồi xe ngựa đi vào? Mà chúng ta phải đi bộ đến đây?"
"Bởi vì các ngươi đến từ tam đẳng quốc đê tiện!"
Cừu Cao còn chưa trả lời, trong xe ngựa thứ nhất đã truyền ra thanh âm ương ngạnh.
Theo đó mà đến, là tiếng cười trào phúng của đám người đó...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...