Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mặt trời chiều ngả về tây, quạ kêu gốc đằng khô.
Trời lặn khói bếp lượn lờ, trên đường không có ai.
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, dần dần từ con đường nhìn thấy một đội nhân mã.
Đội ngũ cuối cùng còn chất đầy vật phẩm lên một chiếc xe ngựa.
Mộ Khinh Ca cưỡi ngựa đi đằng trước, nhìn lên hoàng hôn nơi phương xa ánh xuống tường thành mỹ lệ, không khỏi nói: 'Lạc Đô, ta đã về!'
Chuyến này ra ngoài đã tới Thánh Nguyên đế quốc, rồi tới Nhung quốc, lại đi Cổ Vu quốc, rồi vòng qua Ly quốc, cuối cùng là về đến Tần quốc.
Quanh đi quẩn lại, thế mà đã qua cuối thu trời đông rét, trực tiếp sang đầu xuân ở Lạc Đô.
"Hơn bốn tháng, không biết gia gia con thế nào, có tự chiếu cố tốt mình không." Mộ Liên Dung cưỡi ngựa đi đến bên Mộ Khinh Ca, cảm thán.
Mộ Khinh Ca dời mắt nhìn nàng, câu môi cười: "Gia gia biết ngài mang phu quân về nhà, ông ấy nhất định rất vui."
"Nha đầu thúi, dám trêu cô cô." Mộ Liên Dung cười mắng.
Nhưng vẻ mặt đã không còn thẹn thùng như ban đầu.
Hơn một tháng trước, bọn họ xuất phát từ Cổ Vu quốc trở về Tần quốc.
Thời điểm đến Ly quốc, binh chia hai đường.
Mặc Dương gọi đến một đội Long Nha Vệ hộ tống Thương Tử Tô trở về phân viện Dược Tháp Ngu quốc.
Tính toán thời gian, Mai Tử Trọng và Triệu Nam Tinh hẳn cũng nên từ tổng viện về phân viện rồi.
Vốn định dẫn Thương Tử Tô về Tần quốc, bởi vì Lâu Xuyên Bách cũng ở Tần quốc.
Chỉ là không ngờ lúc rời khỏi Cổ Vu quốc, bên Tần quốc truyền đến tin tức nói Lâu Xuyên Bách biết bọn họ đã về, nên đã cáo từ Mộ phủ trở về phân viện Dược Tháp.
Vậy nên Thương Tử Tô không cần phải vòng về Tần quốc, trực tiếp từ Ly quốc tới Ngu quốc là được.
Mà bọn họ thì tiếp tục xuất phát tới Tần quốc.
Dọc theo đường đi, không nhanh không chậm, cũng rất từ tốn.
Đi gần một tháng, rốt cuộc đã tới dưới thành Lạc Đô.
Đến gần, cửa thành dần đóng lại cũng càng ngày càng gần.
Các bá tánh cũng nhanh bước chân ra khỏi thành.
Tiếng trống rốt cuộc gõ vang...
Thanh âm thùng thùng thùng truyền đến phía chân trời, cửa thành dày nặng chậm rãi được các quân sĩ thủ thành ăn ý đẩy vào, đóng lại cửa thành.
Lúc cửa thành khép kín chỉ còn một đường, đột nhiên có người hô: "Từ đã, chúng ta muốn vào thành."
Người bên trong nghe vậy dừng động tác, nhưng cửa không mở ra mà hô lớn cho người bên ngoài: "Thời gian vào thành đã qua, các ngươi ngày mai lại đến!"
Dứt lời, cửa thành tiếp tục đóng.
Người vừa hô nhăn mặt thành một nhúm, lại hô lên: "Mộ Tiểu tước gia hồi phủ, mau mau mở cửa!"
"Tiểu tước gia?"
"Tiểu tước gia đã trở lại?"
Phía sau cửa truyền đến tiếng xôn xao kích động.
Cửa lớn sắp khép lại, rốt cuộc được kéo ra thành khe hở.
Cùng với đó là đội trưởng thủ vệ dẫn đầu đi ra, nhìn về phía người vừa hô.
Người tới, cưỡi ngựa lớn...
Đội trưởng cẩn thận híp mắt, lập tức con ngươi trợn to!
Không phải ngựa thường, là linh thú diễm mã, tọa kỵ thân vệ Long Nha Vệ của Tiểu tước gia!
Phát hiện này khiến đội trưởng lập tức hô to ra phía sau: "Mau, mau mở cửa thành, nghênh Tiểu tước gia hồi đô!!!"
Dứt lời, cửa thành phía sau hắn chậm rãi mở ra.
Mà hắn thì nhanh bước tới người trước mặt, cung cung kính kính: "Xin hỏi đại nhân, Tiểu tước gia ở đâu?"
Long Nha Vệ lạnh lùng nói: "Tiểu tước gia ở ngay phía sau, sắp đến rồi."
"Dạ dạ dạ..." Tiểu đội trưởng không dám hỏi nhiều.
Lúc này cửa phía sau hắn đã hoàn toàn mở ra, quân sĩ thủ thành bên trong đều sôi nổi đứng dậy.
Tiểu đội trưởng gọi một người ra phân phó, người sau lập tức chạy lên tường thành.
Không đến một lát, tướng quân thủ thành mang theo người còn lại nhanh chóng từ trên tường thành chạy xuống.
...
Lúc Mộ Khinh Ca đến gần tường thành, thấy được đội ngũ năm trăm người đều quỳ hai bên sườn cửa thành.
Người mặc trang phục tướng quân tức thì đứng ở giữa.
Nàng vừa xuất hiện, tướng quân thủ thành liếc mắt đã nhận ra, vội ôm quyền hành lễ: "Mạt tướng Lý Khuê dẫn bộ hạ nghênh đón Tiểu tước gia hồi đô!!"
Dứt lời quân sĩ hai bên trái phải đều cùng hô lớn: "Cung nghênh Tiểu tước gia hồi đô ---!!!"
"Cung nghênh Tiểu tước gia hồi đô ---!!!"
"Cung nghênh Tiểu tước gia hồi đô ---!!!"
Tiếng hò hét chỉnh tề, gương mặt kích động không phải phô trương bình thường, khiến Tiết Kiều nghẹn họng trân trối.
Hắn ghé sát tai Mộ Khinh Ca nhỏ giọng: "Khinh Ca, con phô trương như thế có thể sánh với Hoàng đế đấy!"
Mộ Khinh Ca cười, không nói gì.
Nàng nói với tướng quân thủ thành Lý Khuê: "Lý tướng quân khách khí."
Một câu hàn huyên đơn giản khiến mặt già Lý Khuê cơ hồ cười tươi như hoa.
Nói xong câu đó, Mộ Khinh Ca cưỡi hắc diễm hướng vào trong thành.
Cho đến khi thân ảnh nàng đã vượt qua cửa thành, mới sâu kín nói: "Các tướng sĩ thủ thành vất vả, mỗi người thưởng trăm lượng bạc."
Trời giáng ban thưởng, khiến mấy trăm người ngoài cửa thành vui mừng khôn xiết.
Bọn họ lại quỳ xuống, nói với bóng lưng Mộ Khinh Ca: "Đa tạ Tiểu tước gia ân thưởng!"
Tiết Kiều cảm nhận được sự sùng bái của quân sĩ Tần quốc đối với Mộ Khinh Ca, không khỏi lắc đầu nói với thê tử: "Uy vọng Mộ gia các nàng so ra còn lợi hại hơn hoàng thất!"
Những lời này không mang ý tứ khác, chỉ là trình bày sự thật.
Cho nên Mộ Liên Dung cũng kiêu ngạo nói: "Bởi vì nhà chúng ta có một Tiểu tước gia!"
Vào Lạc Đô, đại đa số cửa hàng đã sớm nghỉ.
Bá tánh đều về nhà nấu cơm, trên đường không có mấy người.
Đoàn người hướng thẳng tới Mộ phủ.
Bọn họ lần này trở về, chưa báo thời gian cụ thể cho Mộ Hùng, vì muốn cho ông kinh hỉ.
Xe chứa lễ vật đều là Tiết Kiều dọc trên đường từ Cổ Vu quốc tới Tần quốc mua sắm cho cha vợ.
Dù gì không được lão nhân gia cho phép đã cưới mất nữ nhi người ta, không cúi đầu nhận sai cho tốt, về sau ngày tháng chỉ sợ trôi qua không ổn nha!
Đoàn người Mộ Khinh Ca rời đi cửa thành, Lý Khuê vội tỉnh ngộ: "Mau, phái người đi hoàng cung báo tin cho bệ hạ, Tiểu tước gia hôm nay đã trở lại!"
Nói xong, biểu tình Lý Khuê phức tạp.
Từ ngày Tiểu tước gia rời đi, Hoàng Thượng đã ra lệnh cho tướng quân thủ thành bốn phía.
Phàm là nhìn thấy Tiểu tước gia trở lại, thì phải lập tức bẩm báo trong cung.
Cảm tình quân thần không tầm thường.
...
"Tới rồi." Mộ Khinh Ca lại thấy được biển tên ngoài cửa Mộ phủ lần nữa.
Dường như mỗi lần trở về nhìn thấy, đều sẽ có cảm thụ khác nhau.
Mọi người lục tục xuống ngựa, người trông coi cửa nhận ra bọn họ, lập tức vui mừng.
Bọn họ muốn vào phủ bẩm báo cho lão công gia, lại bị Mộ Khinh Ca ngăn lại.
Sau đó, đám người lặng yên không tiếng động đi vào Mộ phủ.
Mộ phủ, trong viện Mộ Hùng.
Đầu mùa xuân, sân viện chứa đầy các loại hoa hoa cỏ cỏ.
Trời đã lặn dần, Mộ Hùng còn chưa về phòng nghỉ ngơi, vẫn đứng ở trong viện cắt tỉa hoa cỏ trong tay.
Hai người Ấu Hà và Hoa Nguyệt làm bạn phía sau ông, thấy bộ dáng ông trầm mê, đều không khỏi cười khổ nhìn nhau.
Hoa Nguyệt xoay người trở về phòng, mang áo mỏng tới.
Ấu Hà tiến lên khuyên nhủ: "Lão công gia, trời đã tối rồi.
Chúng ta nghỉ ngơi một chút, cần phải chuẩn bị dùng bữa tối."
Mộ Hùng không quay đầu lại, xua xua tay: "Gấp cái gì, dù sao chỉ có một mình ông già ta ăn, sớm hay trễ đều không sao cả." Dứt lời, rất là cảm khái tự than thở: "Một mình ăn cơm có gì ngon."
Hoa Nguyệt cầm áo mỏng, lúc này từ cổng viện có một người đi ra.
Nàng ngưng mắt nhìn, khi thấy rõ người nọ, đôi mắt nhu mị lập tức chiếu ra ánh sáng mừng như điên.
Nàng há mồm muốn hô, lại bị Mộ Khinh Ca giơ tay bảo ngừng.
Mộ Khinh Ca nhẹ chân nhẹ tay đi tới trước người Hoa Nguyệt, tiếp nhận áo mỏng trong tay nàng.
Hoa Nguyệt kích động đến nước mắt đảo quanh.
Mộ Khinh Ca thấy thế, nhẹ vỗ lên gương mặt nàng an ủi chút, mới đi tới chỗ Mộ Hùng.
Phía trước, Ấu Hà còn đang cẩn thận khuyên bảo: "Lão công gia, bọn nô tỳ được Tiểu tước gia lưu lại để chiếu cố ngài.
Nếu ngài không ăn cơm đúng giờ, chờ lúc Tiểu tước gia trở về, bọn nô tỳ đành phải bẩm báo đúng sự thật."
Mộ Hùng 'hừ hừ' một tiếng, nổi giận nói: "Trong lòng nha đầu kia thực sự có lão gia ta, thì trở về ăn cơm cùng ta đi!"
Đột nhiên, sau lưng ông được phủ thêm áo mỏng.
Còn có một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Vâng, hôm nay con ăn cơm cùng gia gia."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...