Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ánh mặt trời chiếu xuống toàn bộ Khương thành trở nên rực rỡ.
Tựa như ảo mộng tiên cảnh.
Sáng sớm, Khương Ly đã vọt vào phòng Mộ Khinh Ca, kéo nàng dậy khỏi giường.
"Ngươi phát điên cái gì vậy?" Mộ Khinh Ca xoa xoa đầu, gương mặt đầy uể oải.
Khương Ly giật mình nhìn nàng: "Tối qua ngươi đi trộm cướp ở đâu à?"
Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn nàng, ngồi ngốc ở trên giường thở dài một tiếng, tâm tình phức tạp.
Chuyện tối qua có chút đột ngột, hoàn toàn không kịp đề phòng, cô cô đã lập ước thề.
Tuy nàng không hiểu chuyện tình cảm, nhưng có thể phân biệt giữa đối với người có hảo cảm và người có tình yêu là khác nhau.
Cô cô có hảo cảm với Tiết Kiều là không thể nghi ngờ, vậy có phải là yêu không?
Dù sao bọn họ mới quen không bao lâu.
Vạn nhất tiếp xúc nữa, cô cô phát hiện tình cảm với Tiết Kiều không phải yêu, lại vì lập lời thề rồi mà không thể không bên nhau, chẳng phải là chết oan?
"Khương Ly, lập lời thề ở Cổ Vu quốc thật sự sẽ ứng nghiệm sao?" Mộ Khinh Ca chưa từ bỏ ý định hỏi vị Nữ hoàng Cổ Vu này.
Khương Ly gật đầu, không hề do dự nói: "Đương nhiên, ngàn vạn năm qua chưa bao giờ phát sinh ngoại lệ!"
"Vì sao?" Mộ Khinh Ca nhíu mày khó hiểu.
Khương Ly lại nói: "Đây là chỗ thần bí ở Cổ Vu quốc.
Trong sách cổ nước ta có ghi lại chút manh mối mơ hồ.
Thời điểm viễn cổ trên quốc thổ Cổ Vu quốc đã từng phát sinh trận đại chiến thần ma rung trời.
Sau đó không biết vì cái gì, thần ma đồng thời hạ chú lên vùng đất này, khiến cho mảnh đất này có được sức mạnh đặc thù, chính là lực lượng lời thề."
'Lại là thần ma?' Đôi mắt Mộ Khinh Ca nhiễm chút ngưng trọng.
Nàng phát hiện từ khi tiếp nhận cuốn tàn kinh truyền thừa Mộ gia từ gia gia, càng ngày càng nghe nhiều đến chuyện Thần Ma.
Văn tự Thần tộc trên kinh tự đó, đến giờ nàng vẫn không giải được.
Hiện giờ lại từ chỗ Khương Ly nghe được truyền thuyết thần ma...!Chẳng lẽ ở thế giới này thật sự có tồn tại thần ma sao? Vậy thần ma trong thế giới cường đại thế nào?
"Nè, ngươi nghĩ gì đó?" Thấy Mộ Khinh Ca suy nghĩ bay xa, Khương Ly vươn tay quơ quơ trước mặt nàng.
Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần, lắc đầu nói: "Không có gì." Đột nhiên linh quang chợt lóe, nàng hỏi: "Ngươi có biết văn tự Thần tộc không?"
Khương Ly sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Sao ta biết được? Đừng nói thần ma cách chúng ta quá xa, kể cả chúng ta có sinh sống trên mảnh đất này, họ cũng cách chúng ta tận mấy vạn năm.
Ta bây giờ mới bao tuổi?"
Mộ Khinh Ca cười ngượng, không nói thêm nữa.
Nàng cũng không thất vọng đáp án này, vốn chỉ là nhất thời muốn hỏi.
Nếu văn tự Thần tộc dễ giải như vậy, nhiều thế hệ tổ tiên Mộ gia đã làm được rồi, không cần đợi đến lượt nàng.
Nàng trầm mặc một lát, vẫn không cam lòng hỏi: "Nếu lời thề chân thật như vậy, thế có cách nào hủy bỏ không? Hoặc là thay đổi kết quả một chút?"
Khương Ly nhìn kỹ nàng, đánh giá một lát mới hỏi: "Khinh Ca, ngươi lo lắng gì vậy?"
Mộ Khinh Ca cười khổ, dưới ánh nhìn chăm chú của Khương Ly, nói lo lắng trong lòng mình ra.
Nghe xong, Khương Ly cạn lời: "Ngươi thế mà đi lo chuyện này? Cô cô ngươi không sợ, ngươi sợ cái gì?"
"Ngài ấy bị cảm động đến choáng váng đầu óc, nhưng ta tỉnh táo." Mộ Khinh Ca phản bác nói.
"Chẳng lẽ tình yêu không phải kết quả trong sự xúc động sao? Hai người yêu nhau nào có nhiều lý trí như vậy?" Khương Ly nhíu mày nói.
Mộ Khinh Ca sửng sốt.
Lời Khương Ly nói hình như hung hăng đụng phải tâm nàng, khiến nàng trầm mặc.
Khương Ly thở dài lắc đầu: "Thật ra khi hai người bên nhau, ai có thể bảo đảm kết cục là tốt hay xấu? Chỉ cần sơ tâm không đổi, không phải là được rồi sao? Làm gì đi suy xét nhiều như vậy? Ngươi cứ sợ này sợ kia, cuối cùng cũng không được cái gì.
Ngươi lo cô cô mình không rõ tình cảm với Tiết Kiều là tình yêu nam nữ hay không, vậy ngươi biết lúc cô cô lập lời thề đã ôm cảm xúc gì không?"
Mộ Khinh Ca hơi mờ mịt nhìn về phía Khương Ly, đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc là cảm xúc gì, là yêu?"
Nếu cô cô không thề, nàng dĩ nhiên không lo lắng.
Nhưng bây giờ nàng ấy thề, nếu hối hận sẽ phải trả giá bằng sinh mạng.
Khương Ly sửng sốt, trỏ tay chỉ vào mình, kinh ngạc hỏi: "Ngươi hỏi ta? Sao ta biết? Ta đã yêu bao giờ đâu.
Ta chỉ định ra mục tiêu cho mình, hoàng phu của ta nhất định phải là nam nhân mạnh nhất, ít nhất phải lợi hại hơn ta!"
Khóe miệng Mộ Khinh Ca co lại, hình như hơi hơi hiểu tại sao Khương Ly thiết lập lôi đài tuyển phu.
"Ai nha, ngươi cứ nhọc lòng làm gì.
Nếu ngươi lo lắng, còn không bằng cứ đi tâm sự với cô cô ngươi.
Hơn nữa ta đã đáp ứng ngươi trong vòng ba ngày lấy được tin tức Tiết gia và Tiết Kiều, ngươi còn sợ cái gì?" Khương Ly ném văng cánh tay Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn nàng, rũ mi.
Bây giờ nàng chỉ còn hai người thân, nàng sao có thể không quan tâm đến chung thân đại sự của cô cô?
Nhưng Khương Ly nói đúng.
Nếu lo lắng, còn không bằng đi hỏi cô cô rõ ràng.
"Sáng ra ngươi tìm ta làm gì?" Mộ Khinh Ca bỗng hỏi Khương Ly.
Khương Ly bị nàng nhắc nhở, nhớ tới lý do ban đầu của mình, lập tức hưng phấn: "Lúc trước ta đề nghị ngươi không đáp ứng, hiện tại cô cô ngươi và Tiết Kiều đã thề ước nhau rồi, chúng ta cũng đừng lãng phí chứ?"
Đương nhiên Mộ Khinh Ca biết nàng nói không lãng phí là chỉ cái gì, lập tức dở khóc dở cười buông tay nói: "Ngươi làm Nữ hoàng rảnh rỗi lắm hả? Cả ngày đi quan tâm chuyện hôn sự nhà người khác?"
"Hừ! Nếu không phải ta đã chuẩn bị tốt mấy thứ kia, ngươi lại hối hôn, ta mới không quản lý đâu!" Khương Ly tức giận uốn éo người.
Mộ Khinh Ca im lặng lắc đầu: "Nữ hoàng, ngạo kiều cao lãnh đâu rồi?"
"Đối với người ngoài thôi, ngươi lại không phải." Khương Ly liếc mắt.
Bị thái độ nhiệt tình của nàng đánh bại, Mộ Khinh Ca đành nói: "Được rồi, ta hỏi ý kiến cô cô một chút."
"Tốt quá! Cứ vậy đi, ngươi hỏi nàng xong thì nói kết quả cho ta biết.
Nếu hai người họ không thành vấn đề, vậy hôn lễ sẽ định ba ngày sau.
Vừa vặn ngươi nhận được tin tức của Tiết gia, cũng có thể yên tâm." Khương Ly vỗ tay nói.
Mộ Khinh Ca cười cười, không từ chối nàng đề nghị.
Lúc này cửa phòng mở ra, xuất hiện thân ảnh Thương Tử Tô.
Nàng đến tìm Mộ Khinh Ca, lại không ngờ Nữ hoàng Cổ Vu cư nhiên ở trong phòng Mộ Khinh Ca, hai người cư nhiên còn thân mật như thế.
Nữ hoàng cư nhiên trực tiếp ngồi trên giường Mộ Khinh Ca.
Thương Tử Tô sợ tới mức lui qua một bên, che giấu thân ảnh của mình, sợ hãi bị người nhìn thấy.
Nhưng hình ảnh hai người vui vẻ trò chuyện với nhau trên giường luôn quanh quẩn trong đầu nàng không vứt ra được.
Đôi mắt Thương Tử Tô nhiễm một tia ảm đạm, mím chặt môi xoay người rời đi.
"Nhìn đi, lại khiến nữ tử thương tâm?" Khương Ly nhìn Thương Tử Tô rời đi, chu môi.
Lấy tu vi Mộ Khinh Ca và Khương Ly đã sớm cảm giác được từ lúc Thương Tử Tô mới tới gần.
Nhìn bóng lưng Thương Tử Tô, Mộ Khinh Ca nhẹ giọng: "Bên cạnh nàng ấy có người tốt hơn đang chờ nàng ấy."
Khương Ly chuyển mắt nhìn về phía nàng, hỏi: "Vì sao ngươi không nói thật cho nàng ta? Ta thấy giữa các ngươi hẳn rất quen thân."
Mộ Khinh Ca cười khổ nói: "Nàng không nói gì với ta, không biểu đạt cái gì.
Ta cũng không thể chạy ra nói bí mật mình là nữ nhân chứ."
Khương Ly thở dài bất đắc dĩ nói: "Xem ra, thẳng thắn có chỗ tốt của thẳng thắn.
Ít nhất không bị tên nhẫn tâm nhà ngươi phụ lòng lâu! Cái tính lạnh lùng ngột ngạt này, đáng đời lắm."
Mộ Khinh Ca co khóe miệng, trong lòng âm thầm quyết định phải giữ khoảng cách với Thương Tử Tô, ít nhất không thể khiến nàng ấy hiểu lầm không nên có!
...
Bị Khương Ly nháo một trận, Mộ Khinh Ca không có tâm trạng ngủ tiếp, đơn giản thay y phục rồi cùng ăn sáng với Khương Ly, sau đó đi tìm Mộ Liên Dung.
Gõ cửa phòng Mộ Liên Dung, cửa nhanh chóng được người mở ra.
Mộ Liên Dung thấy người ngoài cửa là Mộ Khinh Ca.
Vốn gương mặt như bị mưa làm ẩm thoắt cái đỏ lên.
Ánh mắt nàng hơi ngượng ngùng né tránh: "Khinh Ca con đến rồi?"
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn ra phía sau nàng, thử hỏi: "Bây giờ cô cô không tiện sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...