Edit: Diệp Lưu Nhiên
'Đây là nàng sao? Là nàng trong miệng Ấu Hà? Nàng cư nhiên chạy đi tỏ tình nam nhân? Còn muốn cưới về nhà?' Hai tay Mộ Khinh Ca che lại mặt mình, căn bản không thể tin được lời Ấu Hà nói.
Nhưng trong đầu nàng lại bởi vì lời Ấu Hà mà mơ hồ xuất hiện hình ảnh, giống như chứng thực lời nói chân thật này.
Những việc này đều là nàng làm, nàng thật sự tâm muốn chết đều có rồi!
Mộ Khinh Ca bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Ấu Hà.
Cặp mắt nàng quá mức khiếp sợ, nhìn chằm chằm Ấu Hà đang hoang mang: "Ta rốt cuộc cầu thân ai?"
"Là ta." Đột nhiên một thanh âm quen thuộc truyền đến từ cạnh cửa.
Mộ Khinh Ca đột nhiên quay đầu.
Thân ảnh cao lớn vận bộ bạch y, công tử tuyệt thế vô song, phong dật xuất trần xuất hiện trong mắt nàng.
"Sao sao sao lại sa-o sa-o có thể..." Hai mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt lại, sợ tới mức nói lắp bắp.
"Tiểu Ca nhi sao vậy? Ngày đó tự mình cầu hôn ta, hiện giờ dáng vẻ này, là muốn hối hôn sao?" Đôi mắt thâm thúy mà cực đẹp của Tư Mạch, nguy hiểm híp lại.
Nháy mắt đã tới trước mặt Mộ Khinh Ca, một phen ôm eo nàng, kéo nàng vào ngực mình.
Mộ Khinh Ca hoảng sợ mở to hai mắt, sâu trong con ngươi chiếu ảnh ngược bóng dáng Tư Mạch.
Trong lúc nhất thời cư nhiên quên mất phản kháng.
Ấu Hà thấy Tư Mạch xuất hiện, che miệng cười khẽ, cư nhiên bỏ chủ chạy mất, ném lại Mộ Khinh Ca một mình đối mặt với Tư Mạch.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi..."
Đôi mắt nguy hiểm của Tư Mạch chuyển thành ý cười, nhẹ giọng nói: "Sao mới qua một đêm, phu nhân đã cà lăm rồi? Chẳng lẽ tối qua làm phu nhân mệt mỏi?"
Lời nói ái muội khiến hai má Mộ Khinh Ca nháy mắt trở nên nóng ran.
Nàng kéo tay Tư Mạch đang quấn lấy hông mình xuống, nhảy ra khỏi nam nhân ôm ấp, hai mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
"Tiểu Ca nhi không thoải mái chỗ nào sao? Đều do ta, mấy ngày nay mệt mỏi nàng.
Chỉ là gia gia nàng cả ngày cường điệu nhắc mãi chuyện tôn tử, ta là cháu rể cũng không nên chậm trễ nhỉ?" Tư Mạch lại gần Mộ Khinh Ca một bước, lời nói trong miệng khiến Mộ Khinh Ca cảm giác chính là 'không biết xấu hổ'!
"Ngươi đừng tới đây!" Mộ Khinh Ca giơ tay ngăn lại khoảng cách hai người, một tay kia che đầu mình: "Để ta bình tĩnh một lát!"
Đột nhiên nàng cảm thấy dưới chân mình nhẹ đi, bản thân cư nhiên bị Tư Mạch chặn ngang bế lên, hướng tới giường đệm.
"Ngươi làm gì!" Mộ Khinh Ca hoảng sợ nói.
Tư Mạch cúi đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt thâm thúy tràn đầy tình ý: "Mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi nhiều.
Ta bảo đảm hôm nay không giày vò nàng."
Mộ Khinh Ca cảm thấy miệng mình không ngừng run rẩy, ngơ ngẩn nhìn Tư Mạch, không biết nên phản ứng thế nào.
Vì sao, vì sao, những ký ức lộn xộn trong đầu nàng sẽ bởi vì Ấu Hà nói, Tư Mạch nói mà tự động não bổ thành hình ảnh? Cái loại chân thật này hệt như ký ức vốn có của nàng.
Bị Tư Mạch ôm vào trong ngực, mùi hương lạ lùng trên người hắn không ngừng bay vào chóp mũi nàng, đánh thức ký ức sâu nhất của nàng.
Mùi thơm này không ai có thể bắt chước, hắn chính là Tư Mạch.
Mộ Khinh Ca đột nhiên bình tĩnh lại, tựa trước ngực Tư Mạch nghe tiếng đập thình thịch truyền ra.
"Ta biết rồi." Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.
Tư Mạch nhìn về phía nàng, đôi mắt mang theo tia nghi hoặc, tựa như hỏi nàng 'đã biết' cái gì.
Mộ Khinh Ca mở tay trái của mình, bên trong là sợi lông hồ ly tuyết trắng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Tư Mạch.
Một tay khác chậm rãi nâng lên, vuốt ve ngũ quan không thể bắt bẻ của Tư Mạch: "Huynh chính là trái tim của ta."
Tư Mạch nhìn nàng, mỉm cười nhẹ nhàng.
Nụ cười kia mang theo sự dung túng, mang theo sủng nịch, và tình ý triền miên.
Mộ Khinh Ca ngồi dậy khỏi lòng ngực hắn, nhìn về phía Tư Mạch.
Dùng thái độ nghiêm túc chưa từng có nhìn hắn, nói: "Chờ ta, ta sẽ đi tìm huynh!"
Nói xong, sợi lông hồ ly trong tay phát ra kim quang nháy mắt bao vây Mộ Khinh Ca, khiến thân ảnh nàng trở nên mơ hồ.
"Tiểu Ca nhi, ta chờ nàng." Tư Mạch đột nhiên nở nụ cười.
Mà hắn nói khiến cho Mộ Khinh Ca dần biến mất bỗng mở to hai mắt!
...
Thuyền trên U Hải, chậm rãi đi.
Trong khoang thuyền Mộ Khinh Ca bỗng hiện lên một tia kim quang.
Chờ sau khi kim quang biến mất, Mộ Khinh Ca đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường.
"Chuyện này không có khả năng!" Trên gương mặt nàng còn dư lại nét khó tin.
Mộ Khinh Ca cau mày, lẩm bẩm: "Đó rõ ràng là ảo giác của ta, là nội tâm của ta.
Hắn không có khả năng phản ứng như vậy! Tất cả trong đó đều là giả, là chiếu theo nội tâm ta khắc họa ra."
Nàng thừa nhận, thừa nhận trong lòng mình có Tư Mạch.
Thừa nhận lão yêu quái bất tử ngàn năm khiến mình động tâm, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng trong ảo giác đó, Tư Mạch nói câu kia là có ý gì? Nháy mắt kia, thậm chí Mộ Khinh Ca cảm thấy đó căn bản không phải ảo giác, mà là bản thân Tư Mạch!
Nhưng, này có thể sao?
"Chủ nhân?" Tựa như nhận thấy được sau khi Mộ Khinh Ca tỉnh lại khỏi ảo cảnh, hơi thở không ổn định, thanh âm lo lắng của Ngân Trần truyền tới.
Thanh âm này tựa như cọng rơm cứu mạng, khiến Mộ Khinh Ca chặt chẽ bắt lấy: "Ngân Trần, có người có thể tiến vào ảo giác của người khác sao?"
Nàng vội vàng hỏi.
Ngân Trần trầm mặc một lát, khẳng định nói: "Đương nhiên có thể.
Không phải ta đã từng tiến vào ảo giác của chủ nhân sao?"
"Cái đấy không giống." Mộ Khinh Ca phủ định: "Ngươi là ý thức tự chủ, là ngươi căn cứ vào ký ức của ta mà xây nên hoàn cảnh để ta đi vào.
Chuyện ta muốn hỏi là trong ảo cảnh của chính ta, có người sẽ lấy chân thân xuất hiện sao? Người mà ta tưởng là ảo giác, kỳ thật là hắn?"
Mộ Khinh Ca nói không dễ hiểu, nhưng Ngân Trần vẫn nghe hiểu.
Lần này nó trầm mặc lâu hơn, như đang tự hỏi khả năng Mộ Khinh Ca đưa ra.
Hồi lâu sau, nó mới cho Mộ Khinh Ca đáp án: "Trừ khi người đó rất lợi hại, nắm giữ pháp tắc nào đó.
Hơn nữa hắn biết hơi thở của chủ nhân, có thể cảm ứng hơi thở chủ nhân đột biến mà đi theo tiến vào ảo giác.
Nhưng người như vậy trong truyền thừa của ta, thường xưng là Thần!"
Thần!
Mộ Khinh Ca khẽ giật mình.
Trong đầu hiện ra bộ dáng Tư Mạch.
Hắn cường hãn như thế, không phải như Thần đó sao?
"Cái gì gọi là hơi thở đột biến?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Lúc này Ngân Trần không trầm mặc lâu, mà trực tiếp đưa ra đáp án: "Người lâm vào ảo cảnh, hơi thở sẽ có biến hóa.
Người thường không cảm giác được, nhưng thần thì có thể nắm bắt."
Giờ phút này Mộ Khinh Ca đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Giọng nàng bình tĩnh nói: "Như vậy, nếu thần tiến vào ảo giác, có thể thay đổi ảo giác phát triển sao?"
"Trên lý thuyết mà nói thì có thể.
Bởi vì Thần quá mức cường đại, cho nên có thể tiến ý thức xâm nhập, do đó thay đổi ảo giác.
Nhỏ thì là điều khiển tinh vi, lớn thì thay đổi toàn bộ ảo giác, trái lại mê hoặc bản tâm." Ngân Trần nói.
"Ta đã biết.
Ta hơi mệt, nghỉ ngơi chút." Mộ Khinh Ca nói xong, một lần nữa nằm trên giường.
Thanh âm Ngân Trần cũng biến mất trong đầu.
Ngân Trần nói lại làm Mộ Khinh Ca thêm hoang mang.
Nếu Tư Mạch trong ảo giác không phải là ảo giác của nàng, vậy ảo giác phản ứng ra sự thật, hay là thật sự?
Là thuộc về nàng, hay thuộc về Tư Mạch?
Mộ Khinh Ca vốn tưởng rốt cuộc thấy rõ hoang mang rối rắm trong tâm mình.
Lại không ngờ khiến nàng càng thêm mê hoặc.
...
Phiêu đãng trên U Hải hơn nửa tháng, phương xa cuối cùng xuất hiện hình dáng mảnh đất mơ hồ.
Ba ngày sau, đám người Mộ Khinh Ca rốt cuộc xuống thuyền, lên đất liền Cổ Vu quốc.
Bởi vì cơ hồ không ai có thể đi qua U Hải, cho nên bến tàu sớm đã mục nát hoang sơ.
Sau khi xuống thuyền, Mộ Khinh Ca trực tiếp thu thuyền vào không gian, mang theo mọi người hướng tới Khương thành, thủ đô của Cổ Vu quốc.
Cổ Vu quốc, quốc gia tồn tại đặc thù nhất đại lục Lâm Xuyên.
Nó đặc thù không chỉ ở màn chắn phía nam đại lục – Khổ Hải.
Mà bởi vì truyền thuyết huyết mạch của người trong quốc gia này, có huyết mạch của Thần Thú trên biển.
Tương truyền từ rất lâu trước kia, người Cổ Vu quốc kết hợp với Thần Thú cường đại hóa hình ở Khổ Hải, sinh ra hậu đại không chỉ giữ nguyên hình thái con người, mà còn có được lực lượng thần thú nào đó.
Bọn họ có được năng lực cường đại, thiên phú cực cao, giống như con lai hoàn mỹ Mộ Khinh Ca từng thấy ở kiếp trước.
Bề ngoài xuất sắc, chỉ số thông minh siêu cao.
Bởi vì bọn họ có huyết mạch đặc thù, mà trở nên siêu nhiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...