Edit: Diệp Lưu Nhiên
Cung Giáng Tuyết buồn bã cười: "Mẫu thân chẳng lẽ đã quên, chỉ cần ngài bước ra khỏi Vô Cấu sơn trang thì không còn là Trang chủ.
Con sẽ trở thành Trang chủ, đến lúc đó con có thể ngăn cản ngài rời đi!"
"Giáng Tuyết!" Cung Tuyết Nhai lạnh lùng nói.
"Nếu mẫu thân cho rằng Trang chủ Vô Cấu sơn trang nhất định phải đi Vạn Phong thành mới có thể hóa giải nguy cơ lần này, vậy để con đi tốt hơn ngài!" Cung Giáng Tuyết nói.
"Giáng Tuyết, con chớ có hồ nháo!" Cung Tuyết Nhai nhíu mày nói.
"Hồ nháo sao?" Cung Giáng Tuyết cố nén khó chịu trong lòng, nói với Cung Tuyết Nhai: "Chẳng lẽ muốn con trơ mắt nhìn mẫu thân dâng mình trở thành lễ vật, đưa cho lão tặc kia? Chẳng lẽ muốn con trơ mắt nhìn mẫu thân chịu nhục?"
Trong lòng Cung Tuyết Nhai khổ sở không thôi.
Nếu có thể, sao nàng có thể cúi đầu chứ?
Trang chủ Vô Cấu sơn trang, đều có ngạo cốt!
"Một đám người tranh nhau đi Vạn Phong thành, có náo nhiệt gì hay sao?" Đột nhiên một thanh âm réo rắt chen vào, đánh vỡ giằng co giữa hai mẫu tử.
Chuyện này, tất cả người trong Vô Cấu sơn trang chỉ có thể duy trì trầm mặc.
Mặc dù Trang chủ và Thiếu trang chủ tranh luận không thôi, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở bên nhìn, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Vì vậy thanh âm này xuất hiện, có vẻ vô cùng đột ngột.
Thải Vi theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy một mạt hồng y thì kinh ngạc nói: "Mộ công tử!"
Cung Tuyết Nhai và Cung Giáng Tuyết đồng thời thấy nàng.
Người trước nhíu mày, mang theo vài phần uy nghiêm nói: "Ngươi là người phương nào?"
Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, đáp: "Ta? Xem như là khách nhân đi." Nàng vốn tu luyện trong phòng, nhưng nghe được hai tiểu nha hoàn ríu rít cái gì mà Trang chủ, Thiếu trang chủ, Vạn Phong thành, Vạn lão tặc, khiến lòng nàng vừa động, dừng tu luyện đi ra ngoài.
"Hắn là khách nhân con mang về trên đường, là đại phu." Cung Giáng Tuyết cũng lên tiếng nói.
Nàng không nói mình cứu Mộ Khinh Ca, chỉ biểu lộ thân phận của nàng.
Cung Tuyết Nhai nghe Cung Giáng Tuyết giải thích, không để ý tới Mộ Khinh Ca nữa.
Cho dù nàng cảm thấy thiếu niên này cực kỳ kinh diễm, giờ phút này cũng không phải thời điểm hỏi nhiều.
"Giáng Tuyết, tránh ra.
Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Vạn Kiếm Phong đã cấp." Cung Tuyết Nhai trầm giọng nói.
Cung Giáng Tuyết cố chấp lắc đầu: "Không! Con quyết không cho!"
"Con!" Cung Tuyết Nhai tức giận đến nghẹn lời.
"Vạn Kiếm Phong? Thành chủ Vạn Phong thành? Hiện tại Vạn Phong thành đã loạn thành nồi cháo.
Hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn thời gian tìm tới Vô Cấu sơn trang gây phiền toái?"
"Ngươi nói cái gì!" Ánh mắt Cung Tuyết Nhai sắc bén nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Chuyện Mộ Khinh Ca đại náo Vạn Phong thành chưa qua hết một ngày, Vô Cấu sơn trang là nơi hẻo lánh như vậy căn bản không nhận được tin tức gì.
Nghe Mộ Khinh Ca nói, toàn bộ người Vô Cấu sơn trang đều khẩn trương.
Cung Giáng Tuyết đi vài bước tới Mộ Khinh Ca, có chút vội vàng hỏi: "Mộ công tử, huynh vừa nói cái gì? Vạn Phong thành bị làm sao?"
Không chỉ Cung Giáng Tuyết, ngay cả Cung Tuyết Nhai cũng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nôn nóng chờ đợi câu trả lời của nàng.
Tựa hồ câu trả lời này liên quan đến an nguy sinh tử của Vô Cấu sơn trang!
Mộ Khinh Ca nói: "Trước ta vừa vặn đi ngang qua Vạn Phong thành.
Thành chủ kia hình như đắc tội một người rất lợi hại, toàn bộ thành trì bị lôi điện công kích.
Phủ Thành chủ càng lâm vào biển lửa, thương vong vô số.
Bản thân hắn cũng bị thương không nhẹ.
Nếu không nhanh tìm người trị liệu, chỉ sợ sẽ tàn phế cả đời, tu vi đại giảm."
Người nào đó không biết xấu hổ tự khen mình 'công lao vĩ đại'.
Đương nhiên, lời nàng nói là thật.
Tuy Mộ Khinh Ca không tự mình ra tay với Vạn Kiếm Phong, nhưng lúc ấy cố ý dẫn một đạo lôi điện bổ trúng hắn.
Thêm hai ngày nữa, Vạn Kiếm Phong sẽ phát giác kinh mạch trong cơ thể bị lôi điện phá hư.
Nếu không thể kịp thời dẫn lôi điện ra, sẽ bị tổn hại.
Vậy kết cục cuối cùng chính là như lời Mộ Khinh Ca nói – tàn phế cả đời, tu vi đại giảm.
"Ngươi nói là thật!" Cung Tuyết Nhai kích động nói.
Mộ Khinh Ca gật đầu, đồng thời nói: "Nếu Trang chủ không tin, có thể phái người đến Vạn Phong thành điều tra." Nàng cũng cần có người mang tin tức tình huống hiện tại của Vạn Phong thành cho nàng biết.
"Được!" Cung Tuyết Nhai lập tức gọi tâm phúc tới, dặn dò hắn vài câu, để hắn rời đi.
Cung Giáng Tuyết cảm kích nhìn Mộ Khinh Ca, nói với Cung Tuyết Nhai: "Mẫu thân, nếu mọi thứ đúng như lời Mộ công tử nói, Vạn lão tặc kia không đáng sợ, ngài không cần đi chịu ủy khuất."
Hốc mắt Cung Tuyết Nhai phiếm hồng, gật đầu.
Ánh mắt nhìn về phía nữ nhi tràn ngập thương tiếc.
Nàng vốn ôm tâm hẳn phải chết khi đến đó.
Hiện giờ có thể không cần chết, nàng dĩ nhiên có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nghĩ vậy, ánh mắt Cung Tuyết Nhai nhìn về phía Mộ Khinh Ca trở nên ôn hòa hơn rất nhiều: "Mộ công tử, mời theo ta đến đại điện."
Mộ Khinh Ca không chối từ, đi theo Cung Tuyết Nhai.
Mà người Vô Cấu sơn trang, trên đường đều lấy ánh mắt cảm kích nhìn nàng.
Ngay cả Cung Giáng Tuyết cũng không ngoại lệ.
...
Lúc Mộ Khinh Ca bước vào đại điện Vô Cấu sơn trang, cảm thấy nơi này thật sự y hệt thế giới được làm bằng thủy tinh.
Màu sắc thanh khiết không nhiễm bụi trần, dường như đại biểu thuần khiết giữa thế gian.
"Mộ công tử mời ngồi." Cung Tuyết Nhai ngồi trên vị trí Trang chủ.
Cung Giáng Tuyết ngồi bên tay phải nàng, còn Mộ Khinh Ca thì ngồi bên trái.
Trong đại điện, chỉ có ba người các nàng.
Nhóm cung tỳ đưa trà bánh tới, liền lui xuống.
Cung Tuyết Nhai thở dài, chủ động nói ra khúc mắc với Vạn Kiếm Phong: "Vô Cấu sơn trang ta, nhiều thế hệ đều ở trên mảnh đất tuyết cách Vạn Phong thành ngoài trăm dặm.
Luôn không tranh quyền thế, lại không nghĩ tới đến thế hệ này của ta cư nhiên gặp phải kiếp nạn.
Nửa năm trước, ta ra ngoài ngẫu nhiên gặp được Thành chủ Vạn Phong thành, Vạn Kiếm Phong.
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn đã ra tay cứu ta.
Nhưng kỳ thật, ta cảm thấy tình huống lúc đó chẳng qua là bảo vệ tính mạng lẫn nhau mà thôi."
Cung Tuyết Nhai tự thuật lại quá trình, cười khổ: "Ngay từ đầu, ta còn tưởng hắn là quân tử khiêm tốn.
Không ngờ hắn lòng muông dạ thú dần dần bại lộ.
Nửa năm qua, hắn tiên lễ hậu binh không ngừng bức bách Vô Cấu sơn trang ta muốn bức ta làm thiếp.
Bằng không sẽ huyết tẩy toàn bộ Vô Cấu sơn trang.
Hôm nay chính là kỳ hạn cuối cùng hắn đưa ra nửa tháng trước."
'Thì ra là thế!' Mộ Khinh Ca ở trong lòng mắng Vạn Kiếm Phong một câu 'già đầu không biết xấu hổ', nhìn về phía Cung Tuyết Nhai.
Trang chủ Vô Cấu sơn trang tuy qua tuổi ba mươi, nhưng bảo dưỡng tốt nên vẫn hoa dung nguyệt mạo, phong tình vạn chủng như trước.
Cũng khó trách lão thất phu kia sẽ động sắc tâm!
"Mộ công tử, đa tạ ngươi mang đến tin tức này.
Nếu không ta..." Cung Tuyết Nhai thở dài, nửa năm nghẹn khuất tựa hồ đều qua tiếng thở dài mà hầu như không còn.
"Trang chủ không cần khách khí, ta cũng chỉ là trùng hợp đi qua nên mới biết tình huống bây giờ của Vạn Phong thành mà thôi." Mộ Khinh Ca nói.
Cung Giáng Tuyết đột nhiên nói: "Mộ công tử, không biết lão tặc họ Vạn kia rốt cuộc đắc tội vị đại nhân vật nào mà rước lấy mầm tai họa như thế?"
"Cái này..." Mộ Khinh Ca tự nhiên thấy hơi ngượng ngùng.
Nàng thực sự thấy ngại cho mình nha!
Cung Tuyết Nhai già dặn hơn Cung Giáng Tuyết nhiều, thấy thần sắc Mộ Khinh Ca mất tự nhiên, mở miệng giải vây: "Giáng Tuyết, Mộ công tử cũng nói chỉ là trùng hợp đi ngang qua, sao biết được nhiều như thế? Không cần khó xử hắn."
Cung Giáng Tuyết bị mẫu thân nhắc nhở, vội cúi đầu hành lễ: "Là Giáng Tuyết đường đột, Mộ công tử không nên phiền lòng."
"Sẽ không." Mộ Khinh Ca xua tay nói.
Nàng đánh giá đại điện, trong lòng kỳ thật có chút tò mò với Vô Cấu sơn trang.
Theo nàng biết, sơn trang này tồn tại đã lâu.
Xuất hiện từ khi nào, đã không thể ngược dòng tìm hiểu.
Đột nhiên, trong đầu nàng truyền đến thanh âm vội vàng của Manh Manh: 'Chủ nhân chủ nhân! Quả trứng kia nổi điên rồi! Ngài mau đến xem đi!'
'Sao lại thế?' Mộ Khinh Ca hơi nhăn mi.
Vừa nói chuyện với mẫu đáy huyệŧ Tuyết Nhai, vừa phân một phần linh thức tiến vào không gian.
Nàng vừa xuất hiện ở cung điện, trước mắt đã bay ra một cái bóng màu xám.
Nàng lập tức xoay người tránh đi, bỗng nghe thấy Manh Manh hô lớn: "Đó là trứng trứng!"
Cái gì trứng trứng!
Mộ Khinh Ca chú mắt nhìn lên, mới phát hiện thấy một vật thể bay tới trên không trung hướng về phía mình.
Chính là quả trứng 'khủng long' hỗn độn không có màu sắc!
Mộ Khinh Ca lại né lần nữa, quả trứng hỗn độn đấu đá lung tung trong phòng, thật sự giống nổi điên như lời Manh Manh nói.
"Sao tự dưng nó bị như vậy?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...