Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca trầm ngâm một chút, mới nói: "Tu vi của người phong bế huyệt đạo có linh lực ít nhất ở Lam cảnh sơ giai.
Muốn cởi bỏ phong ấn thì biện pháp trực tiếp nhất là tìm một người có tu vi cao hơn người đó, đánh vỡ phong ấn."
"Này...!Cái này quá khó khăn!" Sắc mặt Thải Vi lập tức chua xót.
Trong lòng Thải Vi có chút tuyệt vọng.
Tu vi Trang chủ cao như thế, nàng đi đâu tìm người có tu vi cao hơn Trang chủ để cứu tỉnh Thiếu trang chủ?
Mộ Khinh Ca trầm mặc.
Nếu linh lực nàng còn đây, có thể trực tiếp giải được phong ấn trong cơ thể thiếu nữ này.
Thấy bộ dáng Thải Vi mặt mày ủ rũ, Mộ Khinh Ca ho nhẹ một tiếng nói: "Vừa rồi ta nói là biện pháp trực tiếp nhất, có trực tiếp tất nhiên là có đường vòng."
Những lời này dấy lên hi vọng của Thải Vi.
Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, kích động hỏi: "Biện pháp gì?"
Mộ Khinh Ca mím môi suy tư, nói với nàng: "Ta cần có ít kim châm."
"Kim châm?" Thải Vi không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được, ta đi nghĩ cách."
Dứt lời, nàng chạy đi tìm kiếm trên bàn trang điểm trong phòng.
Chỉ chốc lát nàng đã lấy ra hơn mười kim châm mảnh như lông trâu, đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, ngài xem cái này có được không?"
Mộ Khinh Ca nhìn kim thêu trong tay nàng, âm thầm nhướng mày.
Châm này kém xa châm cứu, nhưng bây giờ khó có thể đi chuẩn bị.
Trong lòng thở dài, nàng giơ tay tiếp nhận kim châm trong tay Thải Vi: "Miễn cưỡng tạm chấp nhận được."
Tiếp nhận châm, Mộ Khinh Ca xoay người trở về mép giường, ngồi xuống.
Trước khi nàng hạ châm, dặn dò Thải Vi: "Biện pháp vòng vèo này của ta là dùng kim châm phân hóa phong ấn linh lực, xé chẵn ra lẻ, sau đó dẫn vào kinh mạch bản thân Thiếu trang chủ.
Quá trình có chút hung hiểm, nhất quyết không thể chịu bất luận quấy nhiễu gì.
Nếu ngươi làm được thì ở lại, nếu không làm được thì chờ ngoài cửa một canh giờ."
Trong lòng Thải Vi rùng mình, ánh mắt có chút giãy giụa.
Cuối cùng vẫn gật đầu thật mạnh, cam đoan với Mộ Khinh Ca: "Ta làm được! Mời Mộ công tử xuống tay trị liệu, ta tuyệt sẽ không quấy rầy ngài."
Giọng nói nàng kiên định, làm cho Mộ Khinh Ca thưởng thức nhẹ gật đầu.
Thắp nến lên, tiêu độc cho kim châm.
Mộ Khinh Ca hạ kim châm đầu tiên vào thân thể Cung Giáng Tuyết.
Nhìn kim châm kia đâm vào da thịt, Thải Vi khẩn trương.
Đôi tay không tự chủ gắt gao nắm chặt.
Theo kim châm trên người Cung Giáng Tuyết ngày càng nhiều, Thải Vi mím chặt thành đường chỉ, sắc môi trắng bệch.
Mặt mũi cũng trở nên khó coi.
Nàng khẩn trương rịn mồ hôi trên trán, nhưng vẫn không phát ra tiếng, càng không nhúc nhích một lần.
Mộ Khinh Ca vừa hạ châm vừa quan sát hành động của Thải Vi, trong lòng gật đầu lần nữa.
Hơn nửa canh giờ sau, kim châm trong tay Mộ Khinh Ca chỉ còn lại một cây, bị nàng đặt lên ngăn tủ nhỏ cạnh giường.
Thải Vi nhìn về phía nàng, dùng ánh mắt dò hỏi mình có thể nói chuyện chưa.
Mộ Khinh Ca cười một tiếng, phất tay áo nói: "Có thể nói chuyện rồi."
"Mộ công tử, vậy là được rồi sao?" Thải Vi nhìn về phía kim châm cắm đầy toàn thân Thiếu trang chủ, cảm thấy có chút thảm không nỡ nhìn.
"Chờ." Mộ Khinh Ca chỉ nói một chữ.
Thải Vi há miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng vẫn im lặng lại.
Hai người đợi một hồi, Mộ Khinh Ca đột nhiên nói: "Tu vi Thiếu trang chủ nhà ngươi hẳn là Thanh cảnh sơ giai."
Thải Vi mím chặt môi nhẹ gật đầu, mới phản ứng lại là có thể nói chuyện, vội nói: "Đúng vậy.
Mộ công tử ngài thật lợi hại, cái này đều có thể nhìn ra!"
Câu lấy lòng này không biết có vào tai Mộ Khinh Ca không, nàng chỉ nhẹ gật đầu tính toán: "Ừm, Thanh cảnh sơ giai tiêu hóa những linh lực này, một canh giờ là đủ rồi."
Thời gian chậm rãi trôi đi, tiểu viện cực kỳ an tĩnh, không có bất kỳ ai quấy rầy.
Nhưng vẻ mặt Thải Vi càng ngày càng gấp, thỉnh thoảng còn nhìn lên sắc trời.
Đột nhiên trong sơn trang vang lên tiếng chuông rất nhỏ, lại có thể xuyên qua ngàn dặm.
Mộ Khinh Ca kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi ngọn nguồn tiếng chuông.
Mà Thải Vi lại gấp đến độ suýt khóc: "Nguy rồi! Vẫn không kịp sao? Thiếu trang chủ ngài mau tỉnh lại đi!"
Nàng vội vàng khiến Mộ Khinh Ca quay đầu lại.
Lúc này, trên giường rốt cuộc có động tĩnh.
Linh lực màu xanh xuyên qua giữa kim châm, không ngừng du tẩu trong đó.
Dị tượng này làm cho Thải Vi kinh ngạc đến mở to mắt, hai tay che miệng.
Mà Mộ Khinh Ca dường như đã sớm biết có một màn này, cực kỳ trấn định.
Đột nhiên những chỉ nhỏ màu xanh lá ấy bị chấn vỡ, hóa thành hư vô.
Mộ Khinh Ca lập tức ra tay.
Dưới cái nhìn hoa cả mắt của Thải Vi, rút toàn bộ kim châm ra.
Một cỗ lực lượng vô hình toát ra từ trên người Cung Giáng Tuyết, thổi bay màn lụa trên giường.
Thiếu nữ nằm trên giường dưới ánh nhìn mong mỏi của Thải Vi, rốt cuộc chậm rãi mở mắt ra.
Mà nàng vừa mở mắt, cái nhìn đầu tiên là thấy được Mộ Khinh Ca ngồi bên mép giường.
Là hắn!
Nàng biết gương mặt kia, dung nhan tuyệt thế vô song như vậy, chỉ thấy một lần cũng đủ khiến cuộc đời khó quên!
Cặp mắt kia...
'Thấu triệt, bình tĩnh, lại đạm mạc.
Phảng phất thế gian không có cái gì có thể khiến hắn dừng bước, nhìn xem một lần.
Nhưng, lại đẹp giống như trong tưởng tượng của mình đến vậy!' Cung Giáng Tuyết nói trong lòng.
"Thiếu trang chủ ngài rốt cuộc tỉnh rồi!" Thanh âm Thải Vi mang theo kích động, kéo Cung Giáng Tuyết về hiện thực.
Mộ Khinh Ca đứng dậy tránh ra, Thải Vi đi tới nâng Cung Giáng Tuyết dậy.
Đồng thời giải thích: "Thiếu trang chủ, sau khi ngài ngất xỉu, Trang chủ hạ lệnh không cho bất kì kẻ nào tới xem.
Nô tỳ thật sự hết cách, mới đi mời Mộ công tử ra tay.
Mộ công tử là đại phu rất lợi hại, phong ấn Trang chủ lưu trên người ngài đều có thể cởi bỏ!"
"Đa tạ." Cung Giáng Tuyết hơi gật đầu, nói với Mộ Khinh Ca.
Thần thái nàng ưu nhã, đoan trang.
Không có bởi vì tỉnh lại phát hiện nam tử xa lạ trong phòng mình mà cảm thấy kinh hoảng.
Cảm giác trầm ổn này tuyệt không phải nữ tử bình thường có thể so sánh.
Mộ Khinh Ca gật đầu đáp lễ: "Thiếu trang chủ cứu ta, ta nên tận lực."
"Thiếu trang chủ, cung linh đã vang lên!" Thải Vi lên tiếng nhắc nhở.
Đến lúc này Mộ Khinh Ca mới nhìn thấy trong mắt thiếu nữ xuất hiện một tia hoảng loạn.
Cung Giáng Tuyết nói với Mộ Khinh Ca: "Giáng Tuyết hiện có việc gấp cần xử lý, chỉ có thể chậm trễ Mộ công tử.
Đợi ta xử lý xong chuyện, lại cảm tạ ân cứu giúp của Mộ công tử."
"Thiếu trang chủ không cần băn khoăn ta, mời." Mộ Khinh Ca nghiêng người nhường đường.
Tuy nàng không biết Vô Cấu sơn trang xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt không định chen một chân vào.
Cung Giáng Tuyết và Thải Vi vội vàng đi.
Không đến một lát, Mộ Khinh Ca nghe được tiếng răn dạy của Cung Giáng Tuyết ngoài cửa viện.
Đại khái là hạ lệnh cho thủ vệ rời đi.
Mộ Khinh Ca đợi ở trong phòng một hồi, cảm thấy bên ngoài không còn động tĩnh, lúc này mới đi ra ngoài.
Ra cửa viện, nàng phát hiện thủ vệ ngoài cửa không thấy bóng dáng.
Đương nhiên càng không thấy thân ảnh Cung Giáng Tuyết và Thải Vi đâu.
Không nghĩ nhiều, Mộ Khinh Ca dựa theo đường cũ trở về chỗ ở tạm của mình.
"Xem ra, trước mắt không thích hợp đưa ra lời cáo từ." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Hiện tại, Vô Cấu sơn trang có việc phát sinh, ai lại rảnh đi để ý một khách nhân như nàng? Nếu không từ mà biệt, thì hình như không tốt lắm.
Tính thời gian, cách thời gian ước định gặp mặt U Hải còn một khoảng.
Mộ Khinh Ca dứt khoát tiếp tục lưu tại nghỉ ngơi ở Vô Cấu sơn trang.
Nàng trở lại phòng, tiếp tục khoanh chân tu luyện.
Cho dù không còn chút linh khí nào, nàng vẫn tiếp tục kiên trì tu luyện.
...
Cung Giáng Tuyết dẫn theo Thải Vi vọt tới cửa lớn Vô Cấu sơn trang, ngăn cản đường đi của mẫu thân.
"Giáng Tuyết?" Nhìn thấy nữ nhi đột nhiên xuất hiện, Cung Tuyết Nhai lắp bắp kinh hãi.
Cung Giáng Tuyết vươn hai tay ra ngăn chặn đường đi của mẫu thân, nói với nàng: "Mẫu thân, nếu ngài một mực muốn đến Vạn Phong thành thỏa mãn tên tặc họ Vạn kia, vậy trước hết gϊếŧ con đi!"
Cung Tuyết Nhai thở dài, bất đắc dĩ nói: "Vì sao con không chịu từ bỏ? Con tự mình đi ra ngoài cầu viện, kết quả là cái gì bản thân con đã thấy rồi.
Vô Cấu sơn trang tuy siêu phàm thoát tục trước mắt thế nhân, nhưng cũng chỉ là thế lực nhỏ, không đánh lại một vị thành chủ."
"Cho nên mẫu thân muốn hy sinh bản thân sao?" Cung Giáng Tuyết gân cổ lên.
Bông tuyết bay lượn trên bầu trời, dừng trên người nàng, rơi xuống mặt đất.
Gió lạnh lay động khăn che mặt, khiến dung mạo của nàng như ẩn như hiện.
Cung Tuyết Nhai ngồi trong chiếc xe óng ánh trong suốt nhìn nữ nhi cố chấp, chậm rãi đứng lên nói lời thấm thía: "Một mạng của ta đổi lấy toàn bộ bình an của toàn bộ sơn trang, chính là sứ mệnh của Trang chủ Vô Cấu sơn trang."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...