Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Phùng Khôn Hải không hoang mang, không quan tâm lực lượng đang phóng tới hắn.
Ngay khi công kích Kim Quý sắp đụng tới mình, Phùng Khôn Hải ngửa tay phải ra, một tấm như mai rùa xuất hiện trong tay hắn.
Năm ngón tay nắm 'mai rùa' di động.
Từ mai rùa oánh lên ánh sáng, nhanh chóng mở rộng ra bên ngoài.
Hình thành một vòng trong suốt bảo vệ chặt chẽ Phùng Khôn Hải.
Quang mang lam tím đến ngay sau, hung hăng va chạm màn hào quang trong suốt kia.
Màn hào quang tạo nên một trận gợn sóng, cũng làm tiêu tán quang mang tím lam.
'Bảo bối tốt!" Mộ Khinh Ca sáng mắt.
Trong lòng hơi nóng lên nhìn mai rùa đen.
Binh khí nàng đúc ra, phần lớn đều lấy công kích làm chủ.
Bởi nàng luôn cảm thấy công kích chính là phòng thủ tốt nhất.
Nhưng hôm nay nhìn mai rùa của Phùng Khôn Hải, lại cho nàng thêm rất nhiều gợi ý.
Có lẽ về sau trong binh khí nàng đúc, cũng có thể thêm mặt phòng thủ.
Chuyển hoá phòng thủ.
Kim Quý thấy một chiêu của mình bị Phùng Khôn Hải dễ dàng hoá giải.
Ánh mắt hung lệ, muốn phát động chiêu thức lần nữa.
Các trưởng lão khác vẫn luôn chú ý một bên, thấy thân hình hắn vừa động.
Lập tức đi ra đứng giữa hai người, ngăn cản hai người khai chiến.
"Kim trưởng lão, chuyện gì cũng từ từ."
"Phùng trưởng lão chớ có tức giận!"
Hai vị trưởng lão Luyện Đúc Tháp chia ra nói với hai người.
Trong mắt Kim Quý lập loè tàn độc.
Giây lát mới hừ lạnh một tiếng, chắp tay ra sau.
Thấy hắn thu tay lại, trưởng lão khuyên can nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn sang Phùng Khôn Hải yên lặng.
Người sau cũng cất kỹ 'mai rùa đen' đi, biểu lộ thái độ.
Hai người ngừng chiến, không khí khẩn trương hoà hoãn lại.
Một trưởng lão trong đó nói Phùng Khôn Hải: "Phùng trưởng lão, rốt cuộc canh giờ chưa tới là ý gì? Giải độc đan của chúng ta không nhiều lắm.
Nếu tiếp tục đứng ở đây, chỉ sợ lúc về sẽ có vấn đề."
Phùng Khôn Hải nhíu mày.
Hắn cũng không muốn đi vào sớm như vậy, còn không phải do người Vạn Thú Tông tự dưng xuất hiện dẫn đến cục diện trước mắt sao?
Hắn nhìn chung quanh một vòng.
Thấy phần lớn mọi người đều tràn ngập nghi hoặc và nghi kỵ.
Nếu hắn vẫn giữ im lặng, chỉ sợ Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm còn chưa xuất hiện, bọn họ đã bắt đầu gϊếŧ hại lẫn nhau.
"Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm đúng là ở đây.
Nhưng bây giờ chúng ta không vào được, cần phải chờ tới giờ Dần ba khắc (3:45 sáng).
Đến lúc đó sẽ mở ra thông đạo dẫn tới Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm, là chúng ta có thể đi vào."
'Thì ra là vậy.' Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ.
Nhẩm tính thời gian, hiện tại cách giờ Dần ba khắc còn hơn một canh giờ.
Nếu là vậy, nàng sẽ chờ trước ở không gian.
Quyết định xong, thân ảnh Mộ Khinh Ca chợt loé tiến vào không gian.
Vừa bước chân vào, nàng đã hô lên: "Manh Manh."
Tiểu nha đầu bụ bẫm vèo cái xuất hiện trước mắt nàng.
Mắt to chớp chớp, thiên chân vô tà nói: "Chủ nhân, có gì phân phó?"
Mộ Khinh Ca vuốt cằm mình, híp mắt nói: "Có cách gì có thể để ta ngồi trong không gian, có thể nhìn ra động tĩnh bên ngoài?"
Manh Manh gãi gãi đầu, búng tay một cái nói: "Có!"
"Nói!" Đôi mắt Mộ Khinh Ca sáng lấp lánh như ngôi sao.
Manh Manh không mở miệng nói, mà cúi đầu không ngừng tìm kiếm trong túi ở yếm mình.
Mộ Khinh Ca trợn mắt há mồm nhìn nó lục lọi trong túi, nhảy ra rất nhiều đồ vật không hiểu nổi.
Nháy mắt đã xếp thành ngọn núi nhỏ trước mặt nàng, che nửa người Manh Manh.
"Đây là...!Túi thần kỳ của Doraemon?" Mộ Khinh Ca ngơ ngẩn.
"Tìm được rồi!" Trong lúc Mộ Khinh Ca hoảng hốt, Manh Manh đã lấy ra một chiếc gương rất giản dị.
Nói là giản dị, Mộ Khinh Ca thật sự là không tìm thấy từ hình dung nào chuẩn xác hơn nó.
Bởi vì mặt gương hình tròn chỉ có một khung gỗ.
Không có bất kỳ trang trí, càng không có hoa văn điêu khắc gì.
"Chủ nhân, cho này." Manh Manh đưa gương qua, bộ dáng như hiến vật quý.
Mộ Khinh Ca nhận lấy, cẩn thận đánh giá.
Thừa dịp lúc này, Manh Manh lại thu dọn hết đống đồ vừa nhảy ra cho lại vào túi.
Đợi nó thu xong xuôi, Mộ Khinh Ca hỏi: "Cái này dùng thế nào?"
Manh Manh nói: "Chủ nhân chỉ cần rót linh lực vào, nghĩ đến người hoặc nơi muốn xem là được rồi."
"Sẽ không bị phát hiện chứ?" Mộ Khinh Ca tràn ngập hoài nghi nhìn nó.
Manh Manh tức giận chống nạnh, thở phì phì nói: "Chủ nhân, ngài không thể nghi ngờ bảo bảo!"
"Được được được, ta thử xem." Mộ Khinh Ca tập trung tư tưởng an tĩnh suy nghĩ, rót linh khí vào tấm gương.
Nháy mắt, linh khí màu tím đã bao trùm tấm gương, bắn ra từ trong tay Mộ Khinh Ca, treo lên không trung.
Mộ Khinh Ca nghĩ đến đám người Luyện Đúc Tháp bên ngoài.
Rất nhanh, mặt gương đã xuất hiện hình ảnh mơ hồ.
Hình ảnh kia dần trở nên rõ ràng, không chỉ có tình huống đầm lầy Vô Tận, còn có thể nhìn thấy đám đệ tử Luyện Đúc Tháp.
Thậm chí biểu cảm trên mặt chúng đều xem rõ.
Cảm giác này rất giống như Mộ Khinh Ca đang đứng trước mặt bọn hắn vậy.
'Thật thần kỳ!' Mộ Khinh Ca tán thưởng trong lòng.
Không cần hỏi, bảo bối này tự nhiên là ở trong không gian.
Càng hiểu thêm về không gian, nàng càng cảm thấy đây quả thực chính là bảo khố!
Dùng không gian trữ vật trước kia của nàng đổi lấy không gian tiểu thế giới, quả thực chính là kiếm lời!
Mặt gương giống như đôi mắt Mộ Khinh Ca.
Theo tròng mắt nàng di chuyển, có thể tùy ý điều chỉnh góc độ, nhìn đến chỗ khác.
Nhìn một vòng, Mộ Khinh Ca phát hiện một vấn đề.
"Sao không nghe được tiếng?"
Manh Manh nói: "Rất bình thường nha, tác dụng của pháp bảo này chính là xem.
Nếu chủ nhân không hài lòng, chờ ngài thăng cấp đến luyện khí sư Thần cấp là có thể chế tạo một lần nữa, cho nó thêm công năng nghe trộm."
Thần cấp!
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co rút.
Hiện tại nàng chỉ có thể chế tạo ra binh khí Bảo cấp sơ giai, khi nào mới có thể thăng cấp lên luyện khí Thần cấp?
Tựa như nghe được tiếng lòng của nàng, Manh Manh ghét bỏ bĩu môi: "Chủ nhân có quá nhiều việc.
Nếu có thể chuyên tâm luyện khí một năm, khẳng định có thể tấn chức lên luyện khí Thần cấp."
"Đúng vậy! Ta có quá nhiều việc." Mộ Khinh Ca cảm thán nói.
Nàng cần đề cao tu vi, cần không ngừng tăng cường lực lượng của mình.
Còn muốn nội trong năm năm tiến vào Trung Cổ giới tìm Nhạc gia, hoàn toàn tiêu trừ tai hoạ ngầm.
Còn muốn giúp Phượng Vu Phi tìm Mộc Dịch của nàng ta.
Còn có...
Ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống.
Nàng còn muốn đi tìm Tang gia.
Nàng muốn làm rõ, chân tướng mẫu thân mất tích!
Thấy Mộ Khinh Ca yên lặng, Manh Manh vội nói: "Chủ nhân không cần nóng vội.
Lấy thiên phú của chủ nhân, rất dễ dàng có thể trở thành luyện khí sư Thần cấp nha! Ngoan ngoan!" Nói xong, còn làm bộ làm tịch giơ tay sờ sờ đầu Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca sầm mặt, bộp phát tay nó: "Có phải ngứa da hay không?"
Nhìn nàng nhấc cao lông mày, cả người Manh Manh căng thẳng, nói Mộ Khinh Ca: "Chủ nhân, ngài có muốn xem thử nơi khác không!"
"Nơi khác?" Mộ Khinh Ca khó hiểu hỏi.
Manh Manh gật đầu mạnh: "Chỉ cần ý niệm ngài vừa chuyển, gương Xuyên Thần có thể nhìn đến nơi ngài muốn nhìn.
Không bị hạn chế khoảng cách!"
"Trâu bò vậy!" Mộ Khinh Ca kinh ngạc nói.
Tuy nàng vẫn còn giữ thái độ hoài nghi lời Manh Manh nói, nhưng đầu nàng vẫn chuyển ý niệm, nghĩ tới Mộ phủ Tần quốc.
Rất nhanh, hình ảnh trong gương Xuyên Thần đã cắt tới cảnh tượng Mộ phủ.
Mộ Hùng vẫn chăm sóc cây cỏ, vẻ mặt thích ý nhẹ nhàng.
Mà sau lưng ông có thêm một người Mộ Khinh Ca quen thuộc.
Ghé sát nhìn vào, Mộ Khinh Ca chớp chớp mắt.
Cư nhiên là Lâu Xuyên Bách!
Trước lúc xuất phát từ Mộc thành, Triệu Nam Tinh đã nói qua, khả năng Lâu Xuyên Bách sẽ tới Mộ phủ Tần quốc.
Không nghĩ tới, lão đầu nhi thật sự đi.
Nhìn bộ dáng hai lão nhân, có vẻ ở chung rất vui.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca không tự chủ giương lên nụ cười nhàn nhạt.
Gia gia Mộ Hùng đã lên tử cảnh, Lâu Xuyên Bách lại là đan sư cao cấp.
Hai người ở cùng một chỗ, trên cơ bản ở tam đẳng quốc không ai có thể đả thương họ.
Nàng ở bên ngoài, có thể yên tâm chút.
Hình ảnh Mộ phủ, khiến Mộ Khinh Ca yên tâm.
Nàng lại nghĩ tới vài bạn tốt còn ở Thánh Nguyên đế quốc.
Hình ảnh trong gương Xuyên Thần vừa chuyển, lập tức xuất hiện thân ảnh Mai Tử Trọng, Triệu Nam Tinh và Chu Linh.
Chỉ là, còn có Cảnh Thiên xuất hiện trong đó.
Hình như bọn họ đang giằng co, trên mặt Chu Linh vẫn còn tức giận.
Mai Tử Trọng luôn vân đạm phong khinh cũng bịt kín một tầng băng sương.
Khuôn mặt Triệu Nam Tinh càng lạnh giá hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...