Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Phượng Vu Phi miễn cưỡng cười: "Đúng vậy.
Chỉ là không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp chàng."
"Ngươi đã đợi mười năm, chờ thêm nữa thì có sao đâu?" Mộ Khinh Ca cười nói.
Phượng Vu Phi hít sâu một hơi, mạnh gật đầu.
Ánh mắt kiên định nói: "Không sai.
Ta đã đợi mười năm, lại chờ thêm mười năm nữa thì có xá gì?"
Bình ổn cảm xúc trong lòng xuống, Phượng Vu Phi đã khôi phục lại Đại công chúa Ly quốc cao quý.
Nàng nói với Mộ Khinh Ca: "Hai ngày nay sứ đoàn các nước đều sẽ tới.
Đêm mai phụ hoàng sẽ mở tiệc tối trong cung, đón gió tẩy trần cho sứ đoàn các nước.
Nếu không ngoài sở liệu của ta, phụ hoàng sẽ ở mịt mờ đề cập đến việc lập trữ trong yến hội."
"Ừm, giải quyết sớm cũng tốt." Mộ Khinh Ca gật đầu nói.
Tuy nàng rảnh, nhưng thời gian không nhiều.
Sau khi nợ nần xong với Phượng Vu Quy, nàng còn phải chạy về Tần quốc.
Sau đó hẹn ngày cùng mọi người Dược tháp xuất phát từ Mộc thành."
"Ngày ngươi ngồi lên vị trí trữ quân, ta muốn mạng Phượng Vu Quy." Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.
Phượng Vu Phi cười nói: "Đây vốn là chuyện chúng ta đã bàn xong.
Mạng hắn là của ngươi, mà mạng mẫu thân hắn là của ta."
Mộ Khinh Ca ngước mắt nhìn nàng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tất cả không cần nói gì.
...
Thời gian hai ngày, Mộ Khinh Ca đều bình yên ở trong Dịch quán.
Đóng cửa từ chối tiếp khách.
Trong lúc đó Phượng Vu Quy đã đưa qua bái thiếp hai lần, hình như muốn hoà hoãn quan hệ với nàng.
Nhưng Mộ Khinh Ca không có hứng thú chơi với hắn, cho nên đơn giản không nhìn.
Hai ngày nay theo lời Phượng Vu Phi, sứ đoàn các nước khác đều tới.
Đồ quốc, Ngu quốc, và Ba quốc.
Cộng thêm Tần quốc đến trước, bốn quốc gia đều ở bốn chỗ Dịch quán.
Tuy đều ở khu Dịch quán, nhưng lại cách nhau khá xa, không gặp mặt nhau.
Rất nhanh, hoàng cung Ly truyền đến lời mời tham dự tiệc tối cung đình.
Vuốt ve thánh chỉ trong tay, đôi mắt Mộ Khinh Ca tràn đầy đăm chiêu.
Nàng có chút chờ mong tiệc tối đêm nay.
Trong phủ đệ Phượng Vu Quy, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Phụ tá bên cạnh đều trao đổi ánh mắt tâm tư lẫn nhau.
Một lát sau, có một người đứng ra nói với Phượng Vu Quy: "Tam điện hạ, tối nay bệ hạ mở tiệc nghênh đón sứ đoàn các nước.
Điện hạ nhất định phải nắm chắc cơ hội tốt, tạo dựng quan hệ với các sứ đoàn."
Phượng Vu Quy buồn bực nói: "Ta biết! Quốc gia khác thì không sợ, nhưng Tần quốc..." Nghĩ đến Mộ Khinh Ca, hắn đã đau đầu nhăn mày.
Phụ tá cũng nhíu mày nói: "Sao vậy, Tần quốc Mộ Tiểu tước gia kia vẫn không chịu gặp điện hạ sao?"
Tâm tình Phượng Vu Quy cực kém: "Lúc trước ta không biết hắn là vị kia Tần quốc, có chút thù oán với hắn.
Chỉ là không nghĩ tới hắn hẹp hòi như vậy, không chịu gặp ta."
Các phụ tá âm thầm trao đổi ánh mắt, đều giữ im lặng.
Phụ tá mở miệng có chút lo lắng nói: "Tần quốc hiện giờ hưng thịnh nổi bật, sau khi Đồ quốc thảm bại đã lấy Tần quốc làm chủ, sợ chọc giận đến vị tiểu tổ tông này gây nên đại sát Vương đình Đồ quốc lần nữa.
Nếu Mộ Tiểu tước gia không chịu giải hoà với điện hạ, sợ là Đồ quốc..."
Lập tức mất đi hai nước ủng hộ, hai nước còn lại sẽ là tình huống gì?
Tâm tư các phụ tá khác nhau, đều yên lặng không nói.
Vốn từ đầu bọn họ xem trọng Phượng Vu Quy, bây giờ cũng trở nên có chút mong manh.
Phượng Vu Quy bực bội nói: "Tần quốc thì thôi khỏi nghĩ, ta cũng khinh thường ăn nói khép nép cầu xin họ Mộ.
Nhưng các quốc gia khác thì phải nỗ lực thêm.
Đến lúc đó, Ngu quốc và Ba quốc đứng về phía ta, ta việc gì phải sợ? Đặc biệt là Ngu quốc tiếp giáp với Ly quốc ta, thái độ của Ngu quốc quan trọng hơn nhiều so với các nước cách xa vạn dặm khác."
Các phụ tá nhìn lẫn nhau, đều sôi nổi gật đầu: "Hiện giờ cũng chỉ có thể tranh thủ lấy thái độ Ngu quốc."
"Sứ đoàn Ngu quốc là ai dẫn đội?" Phượng Vu Quy đột nhiên hỏi.
Các phụ tá đều ngập ngừng.
Lúc Phượng Vu Quy sắp tức giận mới có một người lên tiếng: "Ngu quốc tới muộn nhất, sau khi tới Hoán Đô đã trực tiếp đi Dịch quán nghỉ ngơi.
Chúng ta còn chưa tìm hiểu ra là ai dẫn đội."
"Một đám phế vật!" Phượng Vu Quy oán hận nói.
Các phụ tá đều im bặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Nhìn thấy một đám đều bộ dáng này, Phượng Vu Quy tâm gϊếŧ người đều có.
Nhưng nghĩ đến chính sự, hắn chỉ có thể đè ép lửa giận trong lòng.
Chờ khi bắt đầu yến hội, thì tùy cơ ứng biến.
Ban đêm, đúng giờ tới.
Mộ Khinh Ca lần đầu đến hoàng cung Ly quốc.
Thật ra thì trừ hoàng cung Tần quốc thì chỉ có ghé qua một đêm ở hoàng cung Đồ quốc, thuận tiện bắt cóc hoàng đế.
Hoàng cung Ly quốc, xem như hoàng cung thứ ba nàng đến.
Khác với hoàng cung Tần quốc, cảnh sắc bố trí nơi đây rất xảo diệu, có cảm giác liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (*), khắp chốn đều khiến người ta rộn ràng kinh hỉ.
(*) Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn (bóng liễu hoa tươi lại một làng): là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.
Một vài bố trí xảo đoạt thiên công, tăng thêm vài phần sức sống cho hoàng cung tẻ nhạt.
Cung nữ dẫn đám người Mộ Khinh Ca tới nơi bên cạnh đại điện cử hành cung yến, khom người lui xuống.
Nơi này là một toà thiên điện, bên trong có lư hương lượn lờ, trái cây điểm tâm nước trà đầy đủ mọi thứ.
Nhìn bày trí thì là nơi nghỉ tạm của sứ đoàn các nước khi bắt đầu yến hội.
Sau khi Mộ Khinh Ca đi vào, bên trong đã có một người của nước khác.
Bọn họ ăn mặc rất thô lỗ, có nhiều đồ đằng thú hình.
'Người Đồ quốc.' Ánh mắt Mộ Khinh Ca đăm chiêu.
Sứ giả Đồ quốc đang ăn uống thả cửa, cảm thấy có người đi vào thì ngước mắt nhìn lên.
Thấy thân ảnh Mộ Khinh Ca, lập tức sợ tới mức sặc luôn đồ ăn trong miệng.
Mãnh liệt ho khan vài tiếng, rốt cuộc nuối trôi đồ ăn trong cổ họng.
Hắn mới mang người vội chạy đến trước mắt Mộ Khinh Ca, hai chân quỳ xuống: "Tiểu nhân Đồ quốc Hách Liên Thoát Thoát bái kiến Tiểu tước gia!"
Mộ Khinh Ca nhẹ giương khoé môi, rũ mắt nhìn sứ đoàn Đồ quốc phủ phục trước mặt mình, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."
Dứt lời, không để ý tới hắn, đi vòng qua tới khu vực khác nghỉ ngơi.
Chờ Mộ Khinh Ca đi xa, Hách Liên Thoát Thoát mới xoa cái ót đầy mồ hôi lạnh đứng lên.
Nhưng hắn cũng không dám trở về khu nghỉ ngơi cho Đồ quốc, chỉ là ngoan ngoãn đứng một bên, ngay cả hít thở cũng nhỏ rất nhiều.
Nhìn bộ dáng cẩn thận như thế, làm cho Mộ Khinh Ca cảm thấy mình như đại ma vương.
Nàng nhướng mày, nói với Hách Liên Thoát Thoát: "Nên làm gì thì làm đó đi."
Hách Liên Thoát Thoát liên tục cười trừ, dẫn người thối lui về khu vực sứ đoàn Đồ quốc.
Ngồi xuống lần nữa, chỉ là thời điểm hắn ăn uống đã trở nên vô cùng văn nhã.
Mộ Khinh Ca xem thấy mà bật cười.
Lúc này lại có một sứ đoàn khác đi vào.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn người dẫn đầu, đôi mắt nổi lên ý cười nhàn nhạt.
Triệu Nam Tinh vừa tiến vào đã nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy Mộ Khinh Ca, hắn cười ôn nhuận đang định đi qua.
Lại cảm thấy có người tới sau, thì ngừng bước chân quay đầu nhìn.
Người còn chưa tới, đã nghe thấy đủ loại thanh âm lục lạc thanh thúy truyền đến.
Chỉ chốc lát, sứ đoàn Ba quốc đã tới.
Người dẫn đầu cư nhiên là Đại Vu đương nhiệm của Ba quốc.
Đại Vu Ba quốc tương đương với Hoàng đế các nước, nhưng có chỗ khác nhau.
Nếu dựa theo cách hiểu của Mộ Khinh Ca, Đại Vu giống như bí thư Liên Hiệp Quốc.
Mộ Khinh Ca đứng lên, đi tới chỗ Đại Vu Ba quốc.
Triệu Nam Tinh nghĩ nghĩ, cũng đi qua.
Hách Liên Thoát Thoát vẫn luôn chú ý động tác của Mộ Khinh Ca, thấy nàng đi tới chỗ sứ đoàn Ba quốc, hắn cũng mang theo người chạy tới.
"Mộ Khinh Ca gặp qua Đại Vu." Mộ Khinh Ca đi tới trước mặt Đại Vu Ba quốc, hơi gật đầu.
Đại Vu Ba quốc đánh giá liếc nhìn Mộ Khinh Ca, cười nói: "Thiên Long gửi tin, ta đã nhận được.
Tiểu tước gia yên tâm."
"Làm phiền Đại Vu." Mộ Khinh Ca mỉm cười cám ơn.
Hai người nói chuyện, như đánh bài bí hiểm.
Nhưng lúc ánh mắt Mộ Khinh Ca và Triệu Nam Tinh giao nhau, bọn họ đều hiểu hàm ý bên trong.
Tứ quốc đến đông đủ, cung yến cũng chính thức bắt đầu.
Từ đại điện truyền đến tiếng tuyên sứ đoàn bốn quốc vào điện, thế lực tứ phương đều đi vào thiên điện.
Vậy mà ẩn ẩn lấy Tần quốc dẫn đầu.
Sự vi diệu này sau khi bọn họ tiến vào đại điện, đều rơi vào trong mắt đủ loại quan lại Ly quốc.
Khiến cho quân thần Ly quốc, thậm chí là Phượng Lan ngồi lên ngôi vị hoàng đế đều ánh mắt chợt loé.
Phượng Vu Phi và Phượng Vu Quy ngồi hai bên trái phải Phượng Lan.
Phía trên bọn họ là vị trí cơ hồ song song với Phượng Lan, sứ đoàn bốn quốc.
Hai sườn đại điện là chỗ ngồi của quan lại Ly quốc.
Toàn bộ đại điện chứa mấy trăm người!
Ngay khi Phượng Vu Quy nhìn người dẫn đầu sứ giả Ngu quốc vậy mà là Triệu Nam Tinh, ánh mắt hắn chợt lạnh xuống, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...