Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Bôn ba cưỡi ngựa, Chu Linh nhìn sang Ấu Hà hỏi: "Tiểu tước gia đã cưới vợ rồi?"
Ấu Hà không biết phải nói rõ đoạn chuyện xưa này thế nào cho Chu Linh hiểu, đành gật đầu.
Chu Linh trong lòng kinh ngạc nói: "Rốt cuộc dạng nữ tử gì, có thể đi vào lòng Mộ sư đệ." Nhưng nghĩ đến nữ tử ấy đã không còn trên đời, nàng lại cảm thấy khổ sở thay Mộ Khinh Ca.
Hiện tại phần mộ ái thê có nguy cơ bị người đào lên, khó trách Mộ sư đệ phẫn nộ như thế.
"Mộ sư đệ đã chạy đến Lạc Đô rồi sao?" Chu Linh lại hỏi.
Ấu Hà gật đầu: "Tiểu tước gia đã dẫn người chạy tới nơi.
Nhóm chúng ta phải đi ngăn cản lăng mộ Vĩnh Hoan công chúa bị quật.
Giải quyết xong thì sẽ chạy đến Lạc Đô hội hợp cùng Tiểu tước gia."
Chu Linh cắn răng gật đầu: "Tuy tu vi ta không cao, nhưng vẫn quản đủ đan dược.
Các ngươi không cần lo lắng chuyện bị thương."
Ấu Hà cười với nàng, không giải thích gì nhiều.
Thân thể bọn họ đã được Tiểu tước gia dùng dược cải tạo, sao dễ dàng bị thương được?
Ngẫm lại trước khi xuất phát, Tiểu tước gia bỗng lấy ra một đống lớn đồ vật.
Quả thực khiến người ta phấn chấn cực điểm!
...
Lăng mộ Tần Diệc Liên, là nơi Mộ Khinh Ca tự mình chọn.
Hoàn cảnh thanh u, không dễ bị phát hiện.
Vốn người biết được không nhiều lắm, cho nên trong khoảng thời gian ngắn Tần Cẩn Dương khó tìm ra.
Lúc Ấu Hà và Hoa Nguyệt mang theo hai tổ Long Nha Vệ, thêm cả Chu Linh chạy tới, thấy ở bên ngoài có hai bên chém gϊếŧ thảm thiết.
Một đám người trong đó mặc phục sức Ngự lâm quân, mà đám người còn lại thì mặc y phục kín màu đen.
Ấu Hà nhìn nhìn, lập tức hạ mệnh lệnh cho Long Nha Vệ: "Gϊếŧ chết Ngự lâm quân!"
Nhóm Long Nha Vệ không chần chừ, lập tức gia nhập chiến đấu.
Cùng đám người mặc hắc y giáp công Ngự lâm quân.
Trên dưới một trăm Ngự lâm quân hung hăng ra tay đối mặt đám hắc y, vốn còn chống đỡ được.
Bây giờ Long Nha Vệ bỗng nhiên gia nhập, càng làm cho bọn chúng cảm thấy tuyệt vọng.
"Đừng...!Đừng đánh! Ta đầu hàng..." Có người trong ngự lâm quân không nhịn được sợ hãi hô lên.
Thủ lĩnh hắc y nhân hơi chần chờ, Long Nha Vệ lại một đao chém đầu hắn xuống.
Máu tươi phun ra, đánh thức những người khác sửng sốt.
Không đến nửa nén hương, hơn trăm Ngự lâm quân đã mất mạng toàn bộ.
Hoàn thành nhiệm vụ, Long Nha Vệ đứng tại chỗ lạnh nhạt nhìn đám hắc y nhân.
Lúc này thủ lĩnh đi ra, nói với Long Nha Vệ: "Các ngươi là người Mộ Tiểu tước gia?"
Long Nha Vệ không đáp lời.
Ấu Hà bước ra dò xét họ, nói: "Các ngươi là người Nhiếp chính vương?"
Thật ra không khó suy đoán thân phận của nhau.
Hiện giờ trong Lạc Đô, người biết vị trí lăng mộ và muốn bảo vệ Vĩnh Hoan công chúa, ngoài trừ Tần Cẩn Thần cũng chỉ có Mộ Khinh Ca.
Hai bên tuy không trả lời, nhưng đã hiểu ý nhau.
Ấu Hà nhìn thi thể Ngự lâm quân đầy đất, nói với người của Tần Cẩn Thần: "Nếu các ngươi ở đây, vậy việc bảo vệ lăng mộ công chúa giao cho các ngươi.
Chúng ta phải chạy về Lạc Đô."
Ánh mắt thủ lĩnh đối phương sáng ngời, kích động nói: "Tiểu tước gia đang gấp rút về rồi sao?"
Ấu Hà nhìn hắn, không trả lời.
Người nọ cũng không kiên trì, chỉ mím môi dùng ngữ khí khẩn cầu nói: "Nơi này cứ giao cho chúng ta, cô nương cứ việc yên tâm về Lạc Đô.
Nếu còn người tới quấy rầy Vĩnh Hoan công chúa an nghỉ, nhất định phải bước qua xác chúng ta.
Nhưng cũng xin cô nương nói một câu với Tiểu tước gia, chủ tử chúng ta vô tội.
Mặc dù bị giam lỏng trong cung, vẫn khắc khoải đến an nguy Mộ phủ.
Lúc Tiểu tước gia ra tay, mong có thể tùy tiện cứu chủ tử chúng ta.
Ta vô cùng cảm kích!"
Dứt lời, một đám người quỳ xuống trước Ấu Hà.
Ánh mắt Ấu Hà chợt loé, ngữ khí bình tĩnh nói: "Lời ngươi nói, ta sẽ nói lại."
Dưới ánh mắt cảm kích của đám người hắc y, Ấu Hà dẫn người rời khỏi.
Trên đường trở về Lạc Đô, Chu Linh cười khổ nói: "Xem ra, đan sư là ta ở trước mặt các ngươi đúng là vô dụng." Chiến đấu vừa rồi làm nàng lại có thêm hiểu biết về Long Nha Vệ hung ác.
Chiến như vậy, bọn họ căn bản không bị thương.
Ấu Hà nhìn nàng: "Chu cô nương hà tất tự coi nhẹ mình?"
Chu Linh cười cười, không nói gì.
Ấu Hà lại nói: "Tiểu tước gia phân phó chúng ta dàn xếp cho Chu cô nương trước, rồi mới chạy về Lạc Đô."
Chu Linh nghe xong, lập tức lắc đầu: "Không cần trì hoãn vì ta, trực tiếp tới Lạc Đô đi." Nói xong, nàng nghĩ nghĩ rồi bổ sung: "Ta sẽ không trở thành gánh nặng cho các ngươi, các ngươi không cần lo lắng cho an nguy của ta.
Ta có thể tự bảo vệ mình."
"Cái này..." Ấu Hà nhíu mày, hơi do dự.
Nàng và Hoa Nguyệt liếc nhau, hai người ăn ý hạ quyết định.
Nàng nhìn về phía Chu Linh, gật đầu với nàng: "Được rồi.
Bây giờ thời gian cấp bách, đích xác không thể trì hoãn.
Nếu Chu cô nương kiên trì, vậy đi cùng chúng ta.
Nhưng mà sau khi tới Lạc Đô, Chu cô nương vẫn nên tách khỏi chúng ta để tránh bị cuốn vào."
Chu Linh nhẹ gật đầu, xem như đáp ứng lời đề nghị.
Một đám người nhanh chóng tới gần Lạc Đô.
Mà ở dưới hoàng thành Lạc Đô, cũng biểu diễn một màn khẩn trương.
"Mộ Khinh Ca, canh giờ đã đến.
Ngươi còn không xuất hiện, trẫm sẽ hạ lệnh hành hình!" Thanh âm Tần Cẩn Dương vang vọng khắp hoàng thành.
Bá tánh bị cấm rời đi, khắp nơi truyền đến tiếng khóc thút thít.
Vũ khí trong tay Ngự lâm quân và quân thủ thành đã rút ra.
Thần sắc bọn họ phức tạp, nội tâm mâu thuẫn hành vi cầm vũ khí nhắm vào ngay dân chúng mình.
Nhưng quân mệnh không thể trái, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Thanh âm Tần Cẩn Dương đã phiêu tán trong không khí.
Nhưng vẫn không thấy bóng dáng Mộ Khinh Ca đâu.
Tần Cẩn Dương lia mắt tìm kiếm, không thấy người xuất hiện.
Ngũ quan hắn bởi vì điên cuồng hưng phấn mà càng dữ tợn thêm: "Mộ Khinh Ca ngươi là đồ nhát như chuột! Còn dám tự xưng là anh hùng Tần quốc!"
Tần Cẩn Dương nói lời điên cuồng, làm cho Tần Cẩn Thần nhắm hai mắt lại.
Vô số bá tánh dưới thành, còn có người Mộ gia Thiệu gia trên hình đài đều nổi giận nhìn hắn.
"Ngươi là tên cẩu hoàng đế! Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ! Nói nhảm nhiều vậy làm gì? Lão đại nhà ta có thể mặc ngươi bố trí sao? Ta nhổ vào! Tiểu gia nói cho ngươi biết, ngôi vị hoàng đế đấy của ngươi cũng là lão đại nhà ta cho không ngươi.
Bằng không một đám ích kỷ vong ân phụ nghĩa Tần gia các ngươi, có thể ngồi lên vị trí này sao?" Thiệu mập không nhẫn nại được, gân cổ lên.
Mặt đỏ tai hồng quát về phía thành lâu.
Ánh mắt Tần Cẩn Dương hung lệ, âm lãnh nhìn xuống hắn.
Vốn gương mặt như ánh mặt trời, bây giờ đã tràn đầy âm lệ.
Hắn cười lạnh nói: "Tốt, hôm nay trẫm nhất định phải cạo từng tầng da béo của ngươi xuống.
Tiêu trừ mối hận trong lòng trẫm!"
Dứt lời hắn hạ lệnh cho thống lĩnh Ngự lâm quân: "Áp giải một trăm dân thường lên.
Trẫm đếm đến ba, nếu Mộ Khinh Ca còn không hiện thân, lập tức gϊếŧ bọn chúng."
Ngự lâm quân chấn động thân mình, khiếp sợ nhìn hắn.
Nhìn cặp mắt điên cuồng của hắn đã trở nên đỏ ngầu.
"Tần Cẩn Dương!" Tần Cẩn Thần quát lạnh một tiếng.
Đôi mắt cách xa trần thế nhìn về phía hắn, phảng phất có thể thẳng tới đáy lòng.
Tần Cẩn Dương quay đầu nhìn hắn, thanh âm lãnh đạm nói: "Nhiếp chính vương, tên húy của trẫm không phải ngươi nên gọi."
Tần Cẩn Thần lại nhìn hắn, từng câu từng chữ hỏi: "Ngươi thật sự muốn làm như vậy?"
"Vì sao không?" Tần Cẩn Dương cười đến tàn ác, cười đến điên cuồng.
Hắn chỉ bá tánh dưới thành lâu, căm hận nói: "Đám bọn chúng có mấy ai thiệt tình coi trẫm là hoàng đế? Trong lòng bọn chúng chỉ hướng tới Mộ gia Mộ Khinh Ca.
Loại bất trung với vua, cần gì phải dùng? Gϊếŧ bọn chúng, để cho dân chúng Đại Tần ta biết, rốt cuộc ai mới là thiên tử chân chính của bọn chúng!"
Ánh mắt Tần Cẩn Thần bình tĩnh, thanh âm tràn đầy thương tiếc: "Tần Cẩn Dương, ngươi điên rồi.
Ngươi đã không còn là đệ đệ ta quen thuộc."
Tần Cẩn Dương ngửa đầu cười to, thậm chí cười ra nước mắt.
Hắn chỉ vào mình, nói Tần Cẩn Thần: "Ta điên rồi, là bị các ngươi bức điên.
Nếu ta làm hoàng đế, Mộ Khinh Ca hắn nên hoàn toàn biến mất.
Một núi không thể chứa hai hổ, ban ngày không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai vua.
Hoàng huynh, ngươi không hiểu sao?"
"Là do ngươi tự đoán, hắn chưa bao giờ muốn tranh cái gì.
Hắn chỉ muốn Mộ gia bình an!" Tần Cẩn Thần giải thích.
Tần Cẩn Dương lại cười lạnh: "Đúng vậy.
Hắn không hiếm lạ, nên mới bố thí cho trẫm.
Hắn dùng thiên hạ Tần quốc, đổi lấy bình an Mộ phủ.
Nhưng, dựa vào cái gì?"
Khuôn mặt Tần Cẩn Dương dữ tợn, trừng lớn mắt hỏi: "Dựa vào cái gì trẫm phải nghe lời hắn? Giang sơn Đại Tần vốn chính là của Tần gia ta, hắn dựa vào cái gì đi bố thí? Tất cả vốn nên là của trẫm, hắn là thần tử dựa vào cái gì muốn cao cao tại thượng? Trẫm, không, phục!"
"Tần Cẩn Dương, đừng có lãng phí thời gian." Nhạc Thiên nhíu mày không kiên nhẫn nói.
Tần Cẩn Dương cứng người, khuôn mặt dữ tợn nhanh chóng thu liễm.
Hắn lãnh khốc liếc nhìn Tần Cẩn Thần, xoay người nói với thống lĩnh Ngự lâm quân: "Trẫm phân phó không nghe hiểu sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...