Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Trong nháy mắt, Mộ Khinh Ca dường như bị tình yêu giữa Phượng Nương và Mộc Dịch làm xúc động.
Cũng trong nháy mắt làm nàng nghĩ tới trên đời này sẽ có một nam tử bất kể thế nào đều sẽ bao dung nàng, không rời không bỏ bảo hộ bên nàng hay không.
Chỉ là không biết vì sao lúc nàng nghĩ đến, trong đầu đột nhiên hiện lên thân ảnh lão yêu quái Tư Mạch, sợ tới mức làm nàng giật mình.
Tát bay ý nghĩ không hiểu nổi kia.
"Ngươi đáp ứng." Cũng không biết có phải che giấu mình chột dạ, Mộ Khinh Ca bỗng nói.
Phượng Nương chậm rãi gật đầu, lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Sao lại không đáp ứng đây? Mộc Dịch xuất hiện khiến cho ta biết, ngôi vị hoàng đế cũng thế, quyền lực cũng vậy, chung quy đều không bằng nụ cười của chàng, mỗi giây mỗi phút ở bên chàng.
Ta đi tìm phụ hoàng nói cho người ý nghĩ của ta, để người thả ta tự do.
Nếu không muốn tha thứ ta, vậy coi như chưa bao giờ sinh ra nữ nhi ta đi.
Ta biết mình rất ích kỷ, vì Mộc Dịch mà từ bỏ tâm huyết phụ hoàng cho ta.
Nhưng ta không thể trái lương tâm.
Phụ hoàng tức giận cự tuyệt, lần đầu tiên ta thấy phụ hoàng nổi giận lớn như vậy.
Ta cảm giác ngay lúc đó ngài hận không thể gϊếŧ ta, cũng không muốn ta ở bên Mộc Dịch.
Dưới cơn xúc động, ta truy vấn ngài vì sao không đồng ý cho ta và Mộc Dịch ở bên nhau."
Phượng Nương đột nhiên ngừng lại.
Nàng điều chỉnh một chút hô hấp, mới tiếp tục nói: "Cũng chính là ở một khắc kia, ta mới biết bí mật của Mộc Dịch.
Thì ra chàng không phải người Lâm Xuyên, mà tới từ ngoại giới.
Phụ hoàng nói chàng không thật tình với ta, chỉ là chơi đùa thôi, sau đó sẽ rời khỏi Lâm Xuyên.
Ta sẽ vĩnh viễn không tìm thấy chàng.
Ta không tin.
Ta không tin tình cảm Mộc Dịch dành cho ta chỉ là lời nói gió bay, không tin lý do của phụ hoàng.
Sau đó ta đi dò hỏi Mộc Dịch, chàng thừa nhận mình không phải người Lâm Xuyên, mà là thiếu chủ Mộc gia ở Trung Cổ giới.
Ta không biết Trung Cổ giới là gì, cũng không biết Mộc gia ở thế giới kia là tồn tại thế nào.
Ta chỉ biết, sở dĩ Mộc Dịch tới Lâm Xuyên bởi vì chàng không muốn tranh chức tộc trưởng mà dẫn tới huynh đệ tương tàn.
Chàng nói, chàng không hiếm lạ gì chức tộc trưởng kia, chàng muốn đi vân du khắp nơi.
Cho nên chàng rời gia tộc, thông qua mật pháp đi tới Lâm Xuyên, rồi gặp ta."
Phượng Nương nhìn về phía Mộ Khinh Ca, nói nàng: "Ngươi không biết, lúc ấy khi ta biết tất cả, khó tin bao nhiêu.
Sau khi biết thân phận Mộc Dịch, ta tự hỏi, nguyên nhân phụ hoàng ngăn cản chúng ta bên nhau.
Chỉ bởi vì Mộc Dịch đến từ bên ngoài Lâm Xuyên thôi sao? Khi đó Mộc Dịch nhìn ra ta rối rắm, chàng nói cho ta có lẽ phụ hoàng ta hiểu lầm chàng ôm mục đích.
Chàng nói ở nơi bọn họ, đích xác có rất nhiều thế lực gia tộc vì khuếch trương mới duỗi tay đến Lâm Xuyên, muốn khống chế thế lực nào đó của Lâm Xuyên cho mình sử dụng.
Có lẽ, phụ hoàng ta nghĩ chàng ở bên ta là muốn lợi dụng hôn sự, kéo Ly quốc vào thế lực Mộc gia.
Vậy nên mới ngăn cản chúng ta."
"Ngươi tin?" Mộ Khinh Ca chợt nói.
Phượng Nương ngẩn người.
Ngoài dự liệu của Mộ Khinh Ca, nàng lắc đầu: "Ta tin suy đoán của Mộc Dịch, nhưng không tin phụ hoàng ta sẽ đơn thuần như thế.
Khi đó rốt cuộc ta phát hiện, trải qua một ít chuyện, ngươi sẽ càng hiểu rõ người thân cận nhất bên mình.
Mộc Dịch...!Tâm địa chàng quá tốt, kẻ ác muốn lợi dụng lòng tốt thiện lương của chàng quá dễ dàng."
Mộ Khinh Ca cười, trí tuệ của Đại công chúa Ly quốc đích xác không phụ những lời đồn về nàng.
"Mặc kệ phụ hoàng phản đối thế nào, cuối cùng ta vẫn kiên trì lựa chọn của mình.
Nếu phụ hoàng không muốn buông tay, ta chỉ có thể trộm rời đi.
Lúc sắp đi, ta đi gặp mẫu hậu.
Mẫu hậu biết ý ta đã quyết, cũng không khuyên can ta nữa, chỉ là giao chủy thủ trấn quốc chi bảo cho ta.
Người nói, chủy thủ này coi như là của hồi môn.
Ta và Mộc Dịch lặng lẽ rời đi, cũng biết phụ hoàng phái nhiều quân đội tìm chúng ta.
Còn nói với bên ngoài, ta lấy đi truyền quốc chi bảo."
Phượng Nương mất mát cười khẽ, mới nói: "Ta và Mộc Dịch né tránh sự truy đuổi, tiến vào Lạc Nhật sâm lâm.
Có một ngày, Mộc Dịch nói với ta, muốn ta ở tại chỗ chờ chàng.
Chàng đi tìm một món đồ.
Nếu có thể tìm được, đồ vật kia còn hữu dụng, chúng ta có thể rời nơi này đến chỗ khác.
Nhưng, ta một mực chờ, chính là mười năm..."
Phượng Nương nói xong chuyện xưa, chuyện sau đó nàng không cần nói Mộ Khinh Ca cũng có thể đoán được.
Khẳng định Phượng Nương đã tìm kiếm Mộc Dịch trong Lạc Nhật sâm lâm rất nhiều lần, lại không có chút tin tức nào.
Nàng không muốn rời đi, sợ Mộc Dịch trở về không tìm thấy nàng.
Lại không thể tiếp tục ở Ly quốc, cho nên mới tới Lạc Nhật trấn ở Tần quốc mở khách điếm.
Vừa chờ Mộc Dịch, vừa thông qua mạo hiểm giả giúp nàng tìm hiểu tin tức Mộc Dịch.
Chỉ là đáng tiếc, mười năm qua, vẫn không bất kì tin tức gì truyền đến.
"Ngươi có nghĩ đến hắn sẽ rời bỏ ngươi mà đi không?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Phượng Nương lại kiên định lắc đầu: "Từ khi chàng mất tích đến bây giờ, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy!"
"Ngươi đúng là si tình." Mộ Khinh Ca cười nói.
Phượng Nương nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc nói: "Tiểu tước gia sợ là còn chưa gặp được người mình yêu.
Nếu gặp rồi, hôm nay sẽ không nói ta như vậy."
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co rút, cảm thấy mình bị cười nhạo.
Được rồi, nàng đích xác không hiểu tình yêu là gì.
Trên đời vì sao có nhiều si nam oán nữ phấn đấu quên mình như vậy.
Nghĩ đến thế giới trước nàng từng ở, nam nữ bằng hữu chia tay, vợ chồng ly hôn có khối người, cũng không thấy bọn họ muốn chết muốn sống.
Chẳng lẽ những cái đó không phải chân ái?
Thật không thể hiểu được!
"Tiểu tước gia muốn nghe chuyện xưa, ta đã nói xong.
Ta muốn biết, Tiểu tước gia kêu ta tới đây, có tin tức của Mộc Dịch hay không." Phượng Nương khẽ cắn môi, ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Mộ Khinh Ca nâng mắt, đối diện nàng.
Vô cùng thản nhiên nói: "Không có."
Hai chữ ngắn gọn, làm đôi mắt chờ mong của Phượng Nương nháy mắt tiêu tan, thất vọng tràn đầy bao vây lấy nàng.
"Tuy xác thực không có tin tức, nhưng có phỏng đoán ra một ít." Mộ Khinh Ca bồi thêm một câu.
"Phỏng đoán?" Đôi mắt Phượng Nương lại bốc cháy hy vọng.
Mặc dù không có tin tức xác thực, có thể có phỏng đoán cũng là tốt rồi.
Mười năm, bất tri bất giác, Phượng Nương chờ mong Mộc Dịch đã từ mong người trở về biến thành người còn bình an là được.
Mộ Khinh Ca gật gật đầu: "Vốn còn có chút không xác định, nhưng hôm nay nghe xong chuyện xưa của ngươi, ta cảm thấy vẫn là có khả năng rất lớn."
Phượng Nương vội vàng nói: "Xin Tiểu tước gia nói cho ta biết."
Mộ Khinh Ca chậm rãi lắc đầu: "Thật ra ngươi suy đoán nhiều năm như vậy, khẳng định cũng có nghĩ đến.
Chẳng qua, có một vấn đề ngăn trở ngươi."
Phượng Nương nhìn về phía nàng, không nói gì.
"Ngươi không dám rời đi, là sợ một khi ngươi rời đi, Mộc Dịch đột nhiên trở về không tìm thấy ngươi, sẽ lại bỏ lỡ lần nữa." Mộ Khinh Ca nói ra bế tắc trong lòng Phượng Nương.
Phượng Nương buồn bã cười: "Thật là cái gì cũng không gạt được đôi mắt Tiểu tước gia."
Mộ Khinh Ca không để ý đến lời khen của nàng, nói: "Thật ra nơi Mộc Dịch đi không khó suy đoán.
Hắn từng nói muốn tìm món đồ trợ giúp các ngươi rời đi, hẳn chính là thứ hắn sử dụng đến Lâm Xuyên.
Phán đoán từ lời hắn nói, đồ vật kia là bảo bối tiêu hao.
Dùng một lần, lực lượng sẽ ít đi một phần.
Thậm chí có chút không ổn định, sẽ có một ít nguy hiểm.
Cho nên hắn không dám xác định đồ vật kia còn hữu dụng hay không.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân hắn rời đi một mình, sợ làm ngươi thất vọng, cũng không muốn ngươi đi theo mạo hiểm."
Mộ Khinh Ca nói, làm Phượng Nương trầm mặc.
"Nếu chúng ta xác định Mộc Dịch sẽ không bỏ ngươi mà đi.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng, hắn tìm được món đồ kia rồi, nhưng lại xảy ra ngoài ý muốn khiến hắn bị động thoát khỏi Lâm Xuyên.
Là quay về Trung Cổ giới, hay là tới một nơi nào khác chúng ta không biết.
Nhưng qua lâu như vậy mà hắn vẫn không trở về tìm ngươi.
Giả sử tình cảm của hắn với ngươi không thay đổi, cũng chỉ có hai khả năng.
Hoặc là đã chết, hoặc là bị nhốt." Mộ Khinh Ca nói ra phỏng đoán của mình.
Phượng Nương vẫn bình tĩnh yên lặng nghe.
Như lời Mộ Khinh Ca nói trước đó, khả năng này, mười năm qua Phượng Nương không có khả năng không đoán được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...