Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Mộ Ca, chúng ta cứ dễ dàng bỏ qua hắn vậy sao?" Thuyền nhỏ đi xa, Vệ Quản Quản mới không cam lòng nói.
Mộ Khinh Ca nhìn về phía nàng, cười nói: "Vậy ngươi nghĩ thế nào?"
Vệ Quản Quản nói: "Muội còn tưởng huynh sẽ đấu đan với hắn, vạch trần hắn đó."
Mộ Khinh Ca nở nụ cười nhạt: "Vạch trần thì thế nào? Có đôi khi thật thật giả giả có thể tạo được hiệu quả tốt."
"Là sao muội không rõ?" Vệ Quản Quản nhíu mày hỏi.
Mộ Khinh Ca không giải thích, nói với Vệ Kỳ: "Bắt đầu từ hôm nay đi lan truyền chuyện Phượng Vu Quy có thể luyện chế đan dược cao cấp, truyền càng xa càng tốt."
Vệ Kỳ không rõ nguyên do nhìn Mộ Khinh Ca, lại không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu.
Vệ Quản Quản không để ý tới, hỏi rõ: "Vì sao phải làm vậy? Đây chẳng phải tạo thế cho hắn sao?"
"Tạo thế? Vậy hắn phải thật sự luyện ra được đan dược cao cấp thì mới tính." Mộ Khinh Ca cười nói: "Tìm chuyện cho hắn làm, đỡ phải rảnh rỗi không có chuyện gì lại tìm ta gây phiền toái."
Nàng phải nâng Phượng Vu Quy lên thật cao, vậy ngã xuống mới đau.
Một khi tin tức Phượng Vu Quy luyện chế đan dược cao cấp truyền ra ngoài, tự nhiên sẽ khiến cho cao tầng Dược tháp chú ý.
Đến lúc đó, nàng muốn xem Phượng Vu Quy giải thích thế nào.
Nếu không giải thích mà thừa nhận đại, nàng cũng sẽ lựa thời điểm thích hợp hung hăng đánh mặt hắn.
Khiến thanh danh của hắn không chỉ quét sạch ở Ngu quốc, mà còn truyền sang cả Ly quốc.
Hắn không phải vẫn luôn hy vọng lấy được vị trí quân vương sao? Một vị hoàng tử mang danh dự mục nát, tiếng xấu lan xa làm sao có thể kế thừa đại thống?
"Cách làm của Mộ Ca rất đúng." Thủy Linh trầm ngâm một hồi, đột nhiên nói.
Thấy mấy người nhìn lại, nàng nói: "Các ngươi biết mấy người kia là ai không?"
Vẻ mặt huynh muội Vệ gia mờ mịt.
Biểu tình Mộ Khinh Ca vẫn lạnh nhạt không nhìn ra được gì.
Thủy Linh mím môi nói: "Nếu ta đoán không sai, bốn người kia hẳn là nằm trong xếp hạng thượng bảng của Dược tháp nhân khí bảng.
Ngoại trừ Mai Tử Trọng đứng đầu bảng không tới ra, bốn người còn lại đều tới rồi."
"Dược tháp nhân khí bảng? Là cái gì?" Vệ Quản Quản mờ mịt hỏi.
Vệ Kỳ cũng tò mò nhìn Thủy Linh, hy vọng nàng giải thích.
Thủy Linh liếc nhìn Mộ Khinh Ca thấy vẫn vẻ mặt thờ ơ như vậy, không đoán ra được ý nghĩ của hắn.
Bèn từ từ kể ra: "Cái gọi là Dược tháp nhân khí bảng là bảng xếp hạng tổng hợp học viên trong Dược tháp, xếp theo thiên phú luyện đan và thực lực.
Danh sách thượng bảng chỉ có mười người, năm người đầu vẫn luôn ổn định, sau năm người thuờng xuyên có thay đổi.
Nghe nói người có thể vào thượng bảng đều là nhân vật phong vân trong Dược tháp, có thể nhận được ưu đãi từ quý tộc hoàng thất các nước.
Ba người về trước kia nếu ta không nhầm thì hẳn là Thượng Tử Tô xếp thứ ba, Triệu Nam Tinh xếp thứ tư, và Chu Linh xếp thứ năm.
Người đi cuối cùng kia chắc là lão nhị vạn năm Điêu Nguyên."
"Phụt, vì sao gọi là lão nhị vạn năm?" Vệ Quản Quản không nhịn được cười nói.
Thủy Linh rung đùi đắc ý như bán tiên, híp hai mắt nói: "Bởi vì Điêu Nguyên và Mai Tử Trọng cơ hồ đồng thời cùng tiến vào Dược tháp.
Thiên phú hai người tương đương nhau, đều cùng bái Đan sư cao cấp làm sư phụ.
Gần như đều cùng một vạch xuất phát.
Nhưng mỗi lần tỷ thí cho dù Điêu Nguyên có nỗ lực thế nào vẫn đều bị bại dưới tay Mai Tử Trọng.
Dần dà thì có danh hiệu này."
"Sao ngươi biết rõ vậy?" Vệ Quản Quản sùng bái nhìn Thủy Linh.
Thủy Linh đắc ý nói: "Đương nhiên! Ta là ai chứ? Ở Tang Chỉ thành mấy ngày nay cũng không phải ngốc." Dứt lời nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, giống như tiểu hài tử muốn được người lớn khen: "Mộ Ca, huynh thấy ta có lợi hại không?"
Một màn này lập tức làm cho Phục Thiên Long không vui.
Mộ Khinh Ca chỉ cười, không nói thêm gì.
Thủy Linh có chút thất vọng, nàng nhìn ra Mộ Khinh Ca có ý đề phòng nàng.
"Cho nên trước mặt mấy vị thiên chi kiêu tử, chúng ta coi như đã hung hăng hố Phượng Vu Quy rồi.
Giả trang cho hắn thành sói đuôi to, xem hắn về sau giải thích thế nào." Thủy Tinh nói tiếp đề tài vừa rồi.
Vệ Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: "Nếu Mộ Ca hẹn Phượng Vu Quy đấu đan, khẳng định hắn không phải đối thủ của Mộ Ca.
Vậy ngược lại dời ánh mắt của đám thiên chi kiêu tử lên người Mộ Ca, không thèm đếm xỉa đến Phượng Vu Quy nữa."
"Chính là ý này!" Thủy Linh cho Vệ Kỳ ánh mắt 'ngươi cũng không quá ngốc'.
Vệ Quản Quản nghe vậy cuối cùng đã hiểu quanh quanh co co trong đó, đột nhiên cả kinh nói: "Ý! Mộ Ca huynh có phải đã sớm đoán được nên mới làm vậy không?"
Câu này làm cho mấy người đều tập trung ánh mắt vào Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca khiêm tốn nói: "Ta không phải thần tiên, làm sao biết nhiều như vậy?"
"Thật sự không biết sao?" Vệ Quản Quản rõ ràng không tin.
...
Hai ngày sau, nơi nơi trong Tang Chỉ thành đều đồn Ly quốc tam hoàng tử Phượng Vu Quy có thiên phú dị bẩm.
Tuổi còn trẻ đã có thể luyện ra đan dược cao cấp, thiên phú còn lớn hơn cả đầu bảng Dược tháp Mai Tử Trọng.
Phượng Vu Quy chưa tiến vào Dược tháp cũng đã trở thành danh nhân ở Dược tháp.
Vô số người đang chờ đợi vị Luyện đan sư thiên tài này, muốn thấy phong thái luyện đan của hắn.
Mà đám người Mộ Khinh Ca lợi dụng hai ngày này tham quan Tang Chỉ thành một lần.
Ngày đầu tới Tang Chỉ thành, Tư Mạch ban ngày luôn thần bí biến mất.
Nhưng mỗi khi sáng dậy Mộ Khinh Ca đều phát hiện mình cư nhiên bị hắn ôm vào ngực.
Bất kể mình ngủ hay tu luyện, hay là đang làm gì khác.
Dù sao vẫn không hiểu nổi ngủ mất, tỉnh lại chính là tình cảnh này.
"Sớm." Tư Mạch chậm rãi mở hai mắt ra, nở nụ cười tràn ngập dụ hoặc với nàng.
Mộ Khinh Ca mấp máy miệng, kéo cánh tay đang ôm lấy mình xuống, thần thái tự nhiên rời giường mặc y phục.
Phảng phất nằm trên giường không phải người, mà là một món đồ.
"Hôm nay Tiểu Ca nhi phải tiến vào Dược tháp đi." Tư Mạch nhìn bóng lưng thẳng tắp, đột nhiên nói.
Mộ Khinh Ca không trả lời.
Tư Mạch tự mình nói: "Mấy ngày này ta có một số việc phải xử lý, vắng vẻ Tiểu Ca nhi làm Tiểu Ca nhi tức giận rồi."
Má! Nàng tức giận bởi vì chuyện này hả?
Tên nam nhân này không hề tự kiểm điểm hành vi xuất quỷ nhập thần nằm trên giường người khác sao?
Mộ Khinh Ca hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục tức giận trong lòng mình.
Điều chỉnh tốt cảm xúc, Mộ Khinh Ca bước tới cửa.
Hai tay đẩy cửa đi ra ngoài.
Thân ảnh quyết tuyệt như vậy làm hàng mi Tư Mạch hơi nhăn, lầu bầu nói: "Xem ra Tiểu Ca nhi thật sự tức giận.
Nghe nói nữ nhân tức giận phải dỗ bằng lễ vật.
Ta có nên chuẩn bị lễ vật gì dỗ Tiểu Ca nhi vui vẻ không?"
Mộ Khinh Ca đen mặt ra cửa.
Vừa nâng mắt đã thấy Ấu Hà và Hoa Nguyệt xấu hổ đứng trong viện.
"Hai người các ngươi từ hôm nay trở đi ở lại chỗ này giữ liên lạc với đám người Mặc Dương.
Chú ý động tĩnh Tần quốc bên kia.
Nếu có tình huống nào thì kịp thời cho ta biết.
Mỗi tháng trong Dược tháp đều có ngày nghỉ phép, đến lúc đó ta sẽ tới gặp các ngươi." Mộ Khinh Ca lạnh lùng phân phó, hình như tâm tình không tốt.
Thấy cảm xúc chủ tử không tốt, Ấu Hà và Hoa Nguyệt không dám nhiều lời mà liên tục gật đầu, ghi nhớ lời dặn của nàng.
"Tiểu Tước gia, người tới Dược tháp phải chiếu cố tốt mình."
Lúc sắp đi, Hoa Nguyệt không yên nói.
Mộ Khinh Ca trầm mặc gật đầu, một mình ra khỏi tiểu viện.
Thẳng đến khi cách xa tiểu viện, Mộ Khinh Ca đáy lòng hờn dỗi mới thư hoãn lại.
Nhìn trời xanh mây trắng trên Tang Chỉ thành, nàng phun ra một ngụm trọc khí.
Đi tới quảng trường trong thành.
Chờ khi nàng đến quảng trường, ở đó đã sớm đứng đầy mấy trăm người.
Nàng đi gần lướt qua đám người, có rất nhiều lời nói khe khẽ truyền vào tai.
Nói đến nhiều nhất đương nhiên là tin đồn về Phượng Vu Quy.
"Này, các ngươi có nghe thấy không? Vị Tam hoàng tử Ly quốc kia có thể luyện chế đan dược cao cấp, cư nhiên cũng tới Dược tháp."
"Thật buồn cười, hắn đã có thể luyện ra đan dược cao cấp thì còn tới Dược tháp làm gì? Nếu ta nhớ không lầm hiện giờ trong phân viện Dược tháp người có thể luyện chế đan dược cao cấp cũng chỉ có ba người đi?"
"Nói không chừng là tới khoe khoang đấy?" Có người châm biếm nói.
"Cũng đúng.
Có lẽ cảm thấy mình có thiên phú hơn người, muốn đến Dược tháp diễu võ dương oai."
"Vào Dược tháp, ta muốn nhìn xem vị Tam hoàng tử này có thật bản lĩnh như truyền thuyết không."
"Không chỉ ngươi muốn xem, ta cũng muốn xem."
Mộ Khinh Ca nghe mấy lời nói này, có thể tưởng tượng ra được tình cảnh Phượng Vu Quy mấy ngày nay, không khỏi cười cười.
"Mộ Ca, ở đây." Đột nhiên trong đám người có thanh âm gọi nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy Vệ Quản Quản đang hưng phấn hướng mình vẫy tay.
Bên cạnh nàng có ba người Vệ Kỳ, Thủy Linh và Phục Thiên Long đứng cùng.
Mộ Khinh Ca hơi thu liễm thần tình trong mắt, đi tới chỗ bốn người ấy.
Vừa tới gần đã nghe thấy Vệ Kỳ nhỏ giọng hưng phấn: "Mộ Ca, như lời huynh nói, thành tích nổi bật." Lời nói mơ hồ chỉ có mấy người ở đây nghe hiểu.
Nhìn Mộ Khinh Ca xuất hiện, huynh muội Vệ gia và Thủy Linh như thấy được cáo già hồ ly, tia sáng kỳ dị liên tục ánh lên trong mắt.
Duy chỉ có Phục Thiên Long hơi khinh thường trong mắt, không muốn làm bạn với bọn họ.
Nhưng ngại Thủy Linh nên không thể không đi cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...