Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đáy mắt Phượng Vu Quy hơi tối, xẹt qua một tia lạnh băng.
Bộ dáng áy náy nói với Thương Tử Tô: "Thực xin lỗi, Thương học tỷ, là Vu Quy đường đột."
Thương Tử Tô vẫn không hề đáp lại.
"Phượng tam điện hạ đừng trách móc, Tử Tô đối với ai cũng đều như vậy cả." Chu Linh che miệng cười khẽ, lên tiếng hoà giải.
Phượng Vu Quy lập tức cười nói, bưng chén rượu lên bồi tội với Điêu Nguyên và Chu Linh: "Điêu sư huynh, Chu sư tỷ.
Vừa rồi là Vu Quy chậm trễ, mong chớ trách."
Một câu của Chu Linh làm cho Phượng Vu Quy tỉnh táo lại.
Bây giờ không thích hợp tán tỉnh nữ nhân.
Hôm nay mục đích hắn mở tiệc chiêu đãi là hai người Điêu Nguyên và Chu Linh.
Chỉ cần mua chuộc được hai người này là có thể dẫn hắn vào môn hạ Hoa Thương Truật.
Điêu Nguyên hừ lạnh một tiếng, ngạo mạn nâng chén rượu lên tự mình uống.
Thái độ này khiến Phượng Vu Quy không vui, lại ngại thân phận đối phương mà không thể giấu cái không vui đó ở trong lòng.
Thấy lực chú ý của Phượng Vu Quy không ở trên người Thương Tử Tô, Triệu Nam Tinh mới nở nụ cười nhạt ôn nhuận nhìn Thương Tử Tô.
Lần nữa cảm thấy mình mặt dày đi theo là đúng!
Nhưng Thương Tử Tô dường như không có nhìn đến, không hề đáp lại.
Phảng phất tất cả lực chú ý của nàng đều bị cảnh sắc xung quanh hấp dẫn, không thể chứa nổi người khác vào.
Triệu Nam Tinh hình như đã thành quen.
Bất luận Thương Tử Tô lạnh nhạt với hắn thế nào, hắn đều vui vẻ chịu đựng làm bạn bên người nàng.
Bên cạnh ba người thổi phồng lẫn nhau, còn có tầm mắt lửa nóng kia, đối với Thương Tử Tô đều như gió thoảng qua tai không lưu lại nửa điểm dấu vết.
Nàng chỉ nhìn sương khói mờ ảo nơi xa, hoa sen như ẩn như hiện.
Đột nhiên trong tầm mắt nàng có một du thuyền xuất hiện giữa dòng nước uốn lượn.
Du thuyền không lớn, chỉ có một tầng, không thể so sánh với con thuyền nàng đang ngồi.
Nhưng người đứng ở đầu thuyền kia làm nàng thật lâu không thể dời mắt.
Hồng y như lửa, vạt áo phiêu phiêu.
Như khói lửa thiêu đốt, lại như ánh dương phía chân trời.
Có một loại người trời sinh có thể trở thành tiêu điểm giữa đám đông, như hạc trong bầy gà khiến người không thể bỏ qua.
Thân ảnh yêu dã đĩnh bạt chính là một người trong đó.
Thương Tử Tô xem rất nghiêm túc, ánh mắt bình tĩnh lần đầu tiên xuất hiện một tia gợn sóng.
Đó là kinh diễm ngoài ý muốn, phảng phất thổi mở đôi mắt băng sương của nàng.
Nhưng lúc sau băng sương chậm rãi tụ lại lần nữa, khôi phục như ban đầu.
Khác nhau duy nhất chính là sắc thái kinh diễm đã ẩn dưới lớp băng sương.
"Tử Tô ngươi nhìn gì chăm chú vậy?" Đột nhiên thấy Thương Tử Tô khác thường làm Chu Linh nghi hoặc.
Thương Tử Tô bị đánh gãy nhàn nhạt rũ mắt, ngữ khí cô lãnh nói: "Không có gì."
Nàng không có ý chia sẻ mạt kinh diễm kia cho người khác.
Nhưng nàng vừa mới nói xong, du thuyền nhỏ đã tiến vào tầm mắt mọi người.
Người trầm mặc trước là Phượng Vu Quy.
Hắn đã sớm sai người gác cửa vào Thúy hồ, không hy vọng lúc hắn đãi khách sẽ có người xâm nhập gây mất hứng.
Lại không ngờ vẫn có cá lọt lưới xông vào.
Chờ hắn thấy rõ hồng y đứng trên đầu thuyền, biểu tình trên mặt càng thêm khó coi.
"Mau lên, thuyền phu.
Mau lái tới chỗ con thuyền hai tầng kia đi!" Tương tự như đứng ở thuyền nhỏ càng thấy rõ con thuyền hai tầng do Phượng Vu Quy bao, Vệ Kỳ lập tức phân phó người chèo thuyền.
Mộ Khinh Ca nhìn mấy người bộ dáng xoa tay hầm hè, trong lòng buồn cười.
'Tới gây phiền toái cho Phượng Vu Quy, thật đúng là nhiệt huyết!'
Vạch trần hắn là coi như báo thù sao?
Mộ Khinh Ca đối với tính toán của mấy người này không tỏ ý kiến gì, trong lòng nàng có tính toán khác.
Nhiều khi muốn gϊếŧ người, trước phải làm cho càn quấy đã.
Vậy nàng ở đây càn rỡ trước, tiễn Phượng Vu Quy đoạn đường.
"Không cần cố ý đến gần, đi qua bên cạnh là được." Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng nói.
"Được!" Người chèo thuyền nâng chèo lên, thay đổi phương hướng.
Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản lập tức đi tới hai bên Mộ Khinh Ca, người trước tò mò hỏi: "Sao vậy? Mộ Ca huynh có tính toán mới?"
Người sau cũng vội hỏi: "Đừng nói là Mộ Ca huynh muốn buông tha cho gia hoả kia nha?"
Bộ dáng vội vàng của hai người làm Mộ Khinh Ca cứng họng.
Giống như người bị Phượng Vu Quy nhắm vào là nàng ấy mới đúng.
"Đương nhiên sẽ không." Mộ Khinh Ca khẳng định trả lời.
"Mộ Ca nhất định có dự tính của mình, chúng ta ở một bên nhìn phối hợp là được." Ngược lại là Thủy Linh sau khi nhìn Mộ Khinh Ca thì bày ra lập trường luôn.
Phục Thiên Long liếc nhìn Thủy Linh, trong lòng ủy khuất nói thầm: "Sao muội cứ nhìn hắn làm gì đều thấy tốt thế?"
Thủy Linh trừng mắt nhìn hắn, lười đi giải thích.
Thuyền nhỏ dần tới gần, thân ảnh mấy người trên thuyền càng thêm rõ ràng.
Nhìn thấy đúng là mấy tên âm hồn bất tán đó, Phượng Vu Quy hơi căng thẳng đứng lên.
Hắn dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt trêu tức của Mộ Khinh Ca.
"Phượng tam điện hạ, ngươi sao vậy?" Chu Linh cười khanh khách hỏi.
Đôi mắt như sóng nước tràn ngập tò mò.
"Không có gì." Phượng Vu Quy cười miễn cưỡng, căng đầu nói: "Chỉ là không hy vọng có người không liên quan phá hỏng nhã hứng của các vị."
"Thúy hồ nổi danh ở Tang Chỉ thành, có người khác du ngoạn rất bình thường.
Trước không nói đến phá hư nhã hứng linh tinh, vừa rồi ta còn đang nghĩ sao hôm nay Thúy hồ vắng vẻ thế." Triệu Nam Tinh đạm cười, tùy ý nói một câu.
Nói xong hắn theo thói quen nhìn Thương Tử Tô, lại phát hiện nàng căn bản không nhìn mình.
Vừa rồi mình nói gì hình như nàng không nghe thấy.
Cười không để ý, hắn đã sớm thành thói quen.
"Triệu Nam Tinh, hôm nay ngươi chỉ là người tiếp khách thôi." Điêu Nguyên âm trầm nói.
Tiếng nói cũng giống như người hắn, tạo cho người ta cảm giác âm lãnh.
Triệu Nam Tinh câu môi cười, không hề nhiều lời.
Chu Linh cười khẽ hoà giải: "Chỉ là mấy du khách thôi mà lại làm cho chúng ta cãi nhau."
"Chu sư tỷ nói đúng." Phượng Vu Quy cười, ngồi trở lại.
Ý cười bên miệng Chu Linh không giảm, ánh mắt nàng nghiền ngẫm nhìn Phượng Vu Quy: "Trông Phượng tam điện hạ giống như quen biết bọn họ? Nếu là bằng hữu, sao không mời họ lên đây?"
"Không cần." Phượng Vu Quy không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Chỉ sợ chính hắn cũng không biết, từ khi bị Mộ Khinh Ca doạ ở Đà thành, hắn đã có chút sợ hãi nhìn Mộ Khinh Ca.
Hắn dồn dập làm cho ánh mắt nghiền ngẫm của Chu Linh càng tăng lên.
Không có miễn cưỡng, nàng chuyển tầm mắt hứng thú đánh giá nhìn mấy người trên thuyền nhỏ.
Đột nhiên, trước mắt nàng sáng ngời, ánh mắt chăm chú nhìn hồng y yêu dã đứng đầu.
Thiếu niên đẹp đến khó hình dung như vậy, nàng mới thấy lần đầu.
Thuyền đã gần đến, Mộ Khinh Ca đột nhiên hô: "Thuyền phu, dừng lại."
Thuyền nhỏ theo tiếng dừng lại nổi lơ lửng trên mặt nước.
Mộ Khinh Ca đứng ở đầu thuyền, hơi ngửa đầu nhìn vị trí mấy người trên chiếc thuyền hai tầng.
Khoé miệng nhẹ giương, ôm quyền chắp tay: "Tam điện hạ, đã lâu không gặp."
"Xem ra thật đúng là có quen biết." Chu Linh thu hồi mắt, nói với Điêu Nguyên.
Những lời này nhìn như nói cho Điêu Nguyên nghe, nhưng thực tế là nói cho Phượng Vu Quy nghe.
Phượng Vu Quy có chút lúng túng nói: "Ba vị trong đó cũng tới từ Ly quốc, đôi nam nữ có bảy phần giống nhau kia là con của Ly quốc Đà thành Vệ Lâm Lang.
Hai vị còn lại hình như đến từ Ba quốc, ta không nhận ra.
Về phần thiếu niên hồng y kia..." Phải giới thiệu Mộ Khinh Ca, Phượng Vu Quy có chút khó xử.
Bởi vì hắn không biết nên tả thế nào.
Nhưng Chu Linh và Điêu Nguyên nhìn chăm chú, hắn không thể không nói: "Hình như hắn là bạn vong niên (*) của Vệ Lâm Lang."
(*) Bạn vong niên: Vong ở đây nghĩa là "quên", niên là "năm" hoặc "tuổi".
Bạn vong niên là người bạn mà mình chơi mà không quan tâm chuyện tuổi tác của họ.
Tức là những người bạn vong niên chơi với nhau không quan trọng lớn tuổi hay nhỏ tuổi.
"Nếu là người quen, không bằng mời qua đây." Chu Linh cười nói.
Dứt lời, nàng nhìn về phía Điêu Nguyên: "Sư huynh thấy thế nào?"
Thần tình Điêu Nguyên ngạo mạn quét qua đám người.
Ngoại trừ có một tia kinh diễm đối với Mộ Khinh Ca, đối với người khác đều là thái độ không coi ai ra gì.
Tựa hồ mấy người này không xứng cùng bàn với hắn.
Hắn không trả lời, Chu Linh thất vọng nói với Phượng Vu Quy: "Xem ra sư huynh không thích náo nhiệt."
Ý trong lời nói đã hết sức rõ ràng.
Phượng Vu Quy chỉ ước có thế, vội vàng sai thị vệ: "Các ngươi hộ tống thuyền nhỏ kia lên bờ, hôm nay Thúy hồ không được xuất hiện thêm đội thuyền nào tiến vào."
Mệnh lệnh bá đạo kia giống như hắn mới chính là hoàng tử Ngu quốc.
Thấy vậy trong lòng Triệu Nam Tinh cười nhạo.
"Tam điện hạ hà tất vội vã đuổi người như thế? Ta nghe nói Tam điện hạ có thể luyện ra đan dược cao cấp nên mới đến đây, hy vọng có thể thấy được phong thái đan dược cao cấp." Mộ Khinh Ca cười híp mắt nói.
Nụ cười kia hệt như một tiểu hồ ly.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...