Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

‘Không tốt!’

Hàn Thải Thải mắt phượng nhíu lại, khoé mắt hiện lên lãnh mang.

Mộ Khinh Ca nói quả thực chính là hắt nước bẩn lên đầu hắn. Không chỉ những phát sinh ở Trĩ thành, thậm chí mấy mạng người chết ‘ngoài ý muốn’ ở trong rừng kia cũng tính lên đầu hắn.

Hắn muốn ngăn cản, lại nhìn thấy đám y phục mơ hồ đang tiến tới lối ra khu rừng, biết đã chậm.

‘Hắn có dự mưu!’

Hàn Thải Thải đoán được Mộ Khinh Ca sẽ phản kích, nhưng hắn cũng tự tin cho rằng mọi chuyện có thể khống chế trong tay. Mà không ngờ Mộ Khinh Ca lại ngoan tuyệt như vậy, trực tiếp kéo hắn xuống nước, còn mình thì phủi sạch sẽ.

Bây giờ mình không chỉ bại lộ thân phận sau màn, lại còn thành hung phạm giết người diệt khẩu!

Tức nhất là, hắn tự đưa mình đến cửa!

Nhìn bộ dáng Mộ Khinh Ca bi phẫn, ngay cả hắn đều thiếu chút nữa tin mình đến giết người diệt khẩu. Nói gì đến mấy con heo Trĩ thành phía sau?

“Mộ tiểu tước gia, ngươi có biết kết cục của việc chơi với lửa?” Hàn Thải Thải trầm thấp cảnh cáo. Thanh âm lười biếng, lộ ra sát ý lạnh lẽo.

Mộ Khinh Ca không yếu thế, câu môi châm biếm, hỏi lại: “Hàn thiếu chủ có biết chơi với lửa có ngày lửa cháy đến chân là ý gì không?”

Ánh mắt hai người va chạm giữa không trung bắn ra tia lửa, khó phân cao thấp!

Hàn Thải Thải và Mộ Khinh Ca giằng co, dừng trong mắt người khác chính là xác minh lời nói của nàng lúc nãy.


Đại quân Trĩ thành vốn muốn lao tới trực tiếp bắt Mộ Khinh Ca, lúc nàng mở miệng nói đã dừng lại. Chờ nghe nàng nói xong, tất cả mọi người đại kinh thất sắc đứng tại chỗ.

Bọn chúng không ai nghĩ tới trong chuyện này còn che giấu nội tình!

Vạn Tượng Lâu muốn tiêu diệt thế lực Trĩ thành, một nhà độc chiếm?

Không chỉ mời đến người lạ, dùng đan dược làm mồi nhử. Để cho bọn chúng lơ là cảnh giác, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) gia nhập vào đại quân đoạt đan dược.

Khiến cho lòng người kinh hãi chính là, những cái chết ‘ngoài ý muốn’ trong rừng kia chính là do người làm?

Thiếu chủ Vạn Tượng Lâu cư nhiên phái người bố trí cơ quan và cạm bẫy trong rừng!

Bọn họ một đường đi tới, vô thanh vô tức giết mấy trăm người bọn họ!

Thật đáng sợ!

Thiếu chủ Vạn Tượng Lâu lại xảo trá như thế! Âm hiểm! Đáng giận!

Người Trĩ thành vốn bị ác mộng trong rừng giày vò gần như tan vỡ, lúc này nghe Mộ Khinh Ca ‘làm sáng tỏ’, lập tức nổi giận!

Không cần Nhiếp Hùng uy hiếp, bọn chúng đều cầm vũ khí của mình lao ra khỏi rừng, đứng giữa Mộ Khinh Ca và Hàn Thải Thải!

Bọn hắn nhìn hai bên nhân mã, trong mắt tràn đầy cảnh giác và hận ý!


Nhiếp Hùng đại biểu mọi người mở miệng, trực tiếp ép hỏi Mộ Khinh Ca: “Họ Mộ, lời ngươi nói vừa rồi là thật?” Ông ta chưa quên tôn bối mình thích nhất cũng bị chết trong rừng.

Lúc ấy ông ta đã kỳ quái, độc của dây đằng kia sao có thể mãnh liệt như thế.

Không nghĩ là bị người âm thầm động tay!

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ quét nhìn ông ta một cái, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại bi phẫn, cắn môi gật đầu. Bộ dáng oán giận và thất vọng, thật giống như cũng bị giết người diệt khẩu.

Nàng khẳng định, trong lòng Nhiếp Hùng đã nổi lên sát ý.

Nhưng ông ta không biết Hàn Thải Thải, chỉ có thể hướng hắn hỏi: “Ngươi là thiếu chủ Vạn Tượng Lâu?”

Gia hoả Hàn Thải Thải tự luyến ngạo kiều như thế, sao có thể trả lời vấn đề của lão cẩu kia? Dù biết mình bị Mộ Khinh Ca kéo xuống nước, nên giải thích, nhưng hắn không làm.

Con mắt phượng hẹp dài rõ ràng hiện lên khinh thường, làm ánh mắt Nhiếp Hùng sát ý, hai tay đã bao trùm một tầng lam quang.

“Nói như vậy, lời của họ Mộ kia ngươi đều thừa nhận?” Nhiếp Hùng tiếp tục ép hỏi.

Hàn Thải Thải châm biếm, trong mắt tràn đầy trào phúng, mở miệng kiểu ban ân: “Thật sự là ngu xuẩn, người khác nói cái gì cũng tin.”

“Ngươi muốn chết!” Nhiếp Hùng giận dữ, lập tức phát động võ kỹ.

Nhưng lại bị Nhiếp gia chủ trầm tĩnh ngăn lại. Con mắt đỏ sẫm, từ sau khi nhi tử chết chính là bộ dáng như vậy. Cả người lộ ra âm trầm đáng sợ.


Hắn đi ra ngăn cản Nhiếp Hùng, đôi mắt xẹt qua người Hàn Thải Thải, vừa nhìn về phía Mộ Khinh Ca hỏi: “Ngươi có chứng cớ gì chứng minh lời ngươi nói là thật?” Hắn không phải còn tồn lại lý trí, mà không muốn lúc thay nhi tử báo thù, bỏ lỡ hung thủ thật sự.

“Chứng cứ?” Mộ Khinh Ca câu môi giễu cợt, trong ánh mắt lộ ra tự giễu: “Ta chính là lầm tin biển hiệu chữ vàng của Vạn Tượng Lâu, mới có thể bị bọn chúng cuốn vào chuyện này.”

Nàng nhìn về phía Hàn Thải Thải, giận không kìm được: “Hôm nay ta muốn hỏi Hàn thiếu chủ một chút, ta chỉ là người nơi khác đi ngang qua Trĩ thành mà thôi, chỉ tiêu tiền mua chút tình báo của Vạn Tượng Lâu các ngươi. Vì sao phải kéo ta vào vũng nước đục này? Vạn Tượng Lâu các ngươi muốn độc bá một phương ở Trĩ thành, có quan hệ gì đến ta? Đây là khinh ta từ nơi khác, không có chỗ dựa vào sao?”

Nói đến đây, thanh âm nàng tràn đầy cảm xúc hô về phía đại quân Trĩ thành: “Chư vị, ta có khi nào nói đan dược này là của mình? Có lộ diện tỏ thái độ cái gì không? Ta mơ hồ không hiểu gì bị Đan trưởng lão Vạn Tượng Lâu mời vào đấu giá hội, sau lại thành cái đích của chư vị. Vốn ta còn đang suy nghĩ giải quyết chuyện này thế nào, vị Hàn thiếu chủ này đã tìm đến cửa. Muốn ta dựa theo lộ tuyến hắn bố trí rời khỏi Trĩ thành. Ta cũng là ra khỏi rừng rồi mới hiểu được mình bị người lợi dụng!”

Biểu tình Mộ Khinh Ca giống như đúc, quả thực như là khổ chủ lớn nhất trong chuyện này.

Hàn Thải Thải không nói một câu nhìn nàng diễn kịch, căn bản không đem đám người Trĩ thành kia để vào mắt.

Một đám dưới tay Mộ Khinh Ca xem đến trợn mắt há mồm, bọn họ không biết tước gia nhà mình cư nhiên có một mặt thiên phú biểu diễn như vậy.

“Không đúng! Bản công tử rõ ràng nhìn thấy Đan trưởng lão đi vào ghế lô của ngươi mang Cửu Mệnh Hồi đan ra giao dịch với ta!” Lúc đám người Trĩ thành bị kỹ thuật diễn của Mộ Khinh Ca thuyết phục, đột nhiên có người nói ra nghi ngờ.

Người nói chuyện, chính là Chu Lực.

Ký ức hắn đối với Mộ Khinh Ca hẵng còn mới mẻ. Đầu tiên là khinh thường nàng có thể tiến vào hội đấu giá, sau lại kinh diễm dung mạo và khí chất của nàng. Tiếp đến là một màn đấu giá kịch liệt tranh đoạt đan. Cuối cùng tuy hắn thắng, nhưng cũng bồi rớt hết gia sản.

Chu Lực chất vấn, làm cho không ít người do dự.

Sâu trong mắt Mộ Khinh Ca loé lên lãnh quang, lộ ra thần tình bi thương, thấp giọng nở nụ cười.

Tiếng cười kia, như bao hàm vô hạn ủy khuất: “Nếu là đan dược của ta, ta sẽ đấu giá tranh đoạt với ngươi sao? Ta cũng hết sức tò mò, rõ ràng là ngươi thắng, vì sao Đan trưởng lão không tiến vào phòng ngươi mà lại là phòng ta. Sau đó ở trong phòng tám chút chuyện nhàm chán, rồi cáo từ rời đi. Thậm chí sau khi đấu giá hội kết thúc, lại ngăn cản ta đi ra từ cửa chính, muốn ta đi từ mật đạo.”

Những lời này nói cực kỳ mơ hồ, nhưng lại khiến người cảm thấy gần sát sự thật.

Nếu điểm đáng ngờ nào đều có thể giải thích rõ ràng, vậy chẳng phải càng tăng thêm nghi ngờ?


“Cho đến bây giờ, ta mới hiểu được. Thì ra tất cả đều có tính toán, dùng cho mục đích dơ bẩn đến vô pháp.”Mộ Khinh Ca nói xong, con mắt trong suốt ôm hận nhìn Hàn Thải Thải, lần nữa lên án độc thủ phía sau màn.

Bị Mộ Khinh Ca tiêm nhiễm, đại quân Trĩ thành đều nén giận nhìn về phía Hàn Thải Thải.

“Hàn thiếu chủ, ngươi không định vì mình nói vài câu sao?” Nhiếp gia chủ mắt lạnh nhìn Hàn Thải Thải, máu trong mắt đã nổi lên sát ý.

Hàn Thải Thải không hề nhìn hắn, cặp mắt phượng yêu mị chỉ dừng lại trên người Mộ Khinh Ca.

Phảng phất người ở đây, chỉ có bộ hồng y kia mới khiến hắn hứng thú.

Thái độ ngạo mạn này, làm cho người Trĩ thành đều giận không kìm được. Lập tức cả đám người nổi lên sát ý.

“Hừ, đã vậy thì đừng trách chúng ta không cho Vạn Tượng Lâu mặt mũi!” Âm thanh Nhiếp gia chủ lạnh lùng nói.

Trong đám người, lập tức có người xúc động phẫn nộ nói: “Vạn Tượng Lâu muốn tiêu diệt chúng ta, còn cần cho mặt mũi cái gì. Thiếu chủ Vạn Tượng Lâu cái gì, giết là xong. Chúng ta nhiều người như vậy, còn có thể bị một tên gia hoả nam sinh nữ tướng hù sợ sao?”

‘Thực là muốn chết!’ Trong lòng Mộ Khinh Ca lớn mật thắp nến cho ai đó.

Quả nhiên giọng tên kia vừa hạ, Hàn Thải Thải ánh mắt lạnh băng quét tới phía hắn. Người trước còn chưa kịp phát ra một tiếng, đã khí tuyệt ngã xuống đất.

Một màn này chấn kinh không ít người, đều thối lui vài bước.

Nhiếp Hùng bước đi tới phía trước, kiểm tra thi thể người nọ.

“Ngươi giết hắn!” Trong mắt Nhiếp Hùng co rụt lại, ngẩng đầu hướng Hàn Thải Thải chất vấn.

Cư nhiên có thể không chút tiếng động giết người. Tâm Nhiếp Hùng ẩn ẩn khiếp sợ. Thực lực thiếu chủ Vạn Tượng Lâu, chỉ sợ không yếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui