Edit: Diệp Lưu Nhiên“Có lời này của Mộ gia gia, Dương nhi an tâm hơn nhiều.” Tần Cẩn Dương lộ ra tươi cười, đơn thuần không nhìn ra một tia tạp chất.
Bốn người bàn luận ở ngự thư phòng hồi lâu. Lúc sắc trời chưa lên, Mộ Hùng và Mộ Khinh Ca cùng rời khỏi cung, trở về Mộ phủ.
Trên đường, Mộ Hùng hơi nhăn mày lại, tâm hình như có hơi suy tư.
Mộ Khinh Ca còn tốt, biểu tình không có khác nhiều.
Thẳng đến khi tiến vào Mộ phủ, Mộ Hùng mới nhìn về phía Mộ Khinh Ca mở miệng nói: “Ca nhi, con cảm thấy tân đế như thế nào?”
Tần Cẩn Dương, Mộ Hùng lần đầu tiên chủ động hỏi chuyện về hắn.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, câu môi cười khẽ: “Hắn rất thông minh.”
Đúng vậy! Rất thông minh, lòng dạ thâm sâu. Hai con mắt Mộ Hùng nhíu lại, trong lòng nói.
Ông có chút lo lắng nhìn về phía cháu gái. Không nghĩ lúc trước nàng vừa mới đuổi sói đi, lại đưa tới hổ.
Tâm tình lo lắng của Mộ Hùng đều ghi trên mặt. Mộ Khinh Ca mỉm cười đi tới cạnh ông, thấp giọng nói: “Con biết gia gia lo lắng cái gì. Nhưng lo lắng này, bất kể ai ngồi lên vị trí kia đều tồn tại tai hoạ ngầm. Trừ khi Mộ gia tự mình ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Đáng tiếc gia gia không có tâm tư kia, con cũng không thích phiền toái. Vì vậy phương pháp giải quyết duy nhất, chính là làm cho hắn triệt để không sinh ra tâm tư này.”
Ánh mắt Mộ Hùng loé lên, trầm giọng hỏi: “Con muốn làm thế nào?”
“Không làm cái gì.” Mộ Khinh Ca nghiềm ngẫm cười: “Mộ gia chỉ biết trở thành thần hộ mệnh của Tần quốc, sẽ không thay đổi thành lợi khí cho quân vương xưng bá thiên hạ. Ta sẽ để cho tất cả mọi người nhìn rõ ràng, Mộ gia rốt cuộc là tồn tại thế nào. Đến lúc đó, ta cho hắn lá gan. Hắn dám khiêu khích Mộ gia sao?”
Chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, cường đại đến trình độ không ai bằng. Mới có thể làm cho những kẻ dã tâm bừng bừng triệt để dập tắt tâm tư trong lòng.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca thấu triệt, loé hàn quang.
Tần Cẩn Dương có tâm tư gì nàng không quan tâm. Bởi vì, hắn vĩnh viễn sẽ không chờ được đến một ngày kia có thể khiêu khích Mộ gia.
Trở lại Mộ phủ, Mộ Khinh Ca không ở lại bao lâu. Liền cùng Mộ Hùng đi tới quân doanh vùng ngoại ô.
Nàng muốn tập kết quân đội xuất phát tới Lạc Nhật hoang nguyên, ngăn cản Đồ quốc xâm lược.
Trước khi lên đường, Nhiếp Chính vương Tần Cẩn Thần phụng hoàng mệnh đến đưa tiễn. Hắn dẫn Mộ Khinh Ca vào một góc hẻo lánh, nói với nàng: “Ta sẽ trông thật kỹ bệ hạ.”
Mộ Khinh Ca hài hước cười: “Ta nói rồi, hoàng thất Tần bây giờ đáng giá để ta tín nhiệm chỉ có ngươi. Làm hoàng đế có lòng dạ, có tâm kế không có gì đáng trách. Ta cho phép hắn có chút tính kế, nhưng vạn lần chớ chọc đến ta. Nếu không, ngươi biết hậu quả sẽ thế nào.”
Dứt lời, nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Hắn là do ngươi dốc sức đẩy lên, nếu hắn dám có ý xấu với Mộ gia. Ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cảnh cáo cũng tốt, uy hiếp cũng được. Sau khi Mộ Khinh Ca nói xong, liền xoay người rời đi.
Tần Cẩn Thần nhìn nàng một thân áo giáp như lửa, tiêu sai cưỡi diễm mã. Nàng đi tới trước đại quân, ngạo nghễ phất tay hạ lệnh xuất phát. Cũng không quay đầu lại rời khỏi quân doanh, hướng tới Lạc Nhật hoang nguyên.
…
Đồ quốc, Vương Đình.
Trong gió lạnh, mang theo vài phần hiu quạnh. Nơi này không giống Lạc Đô, nơi nơi tràn ngập màu xanh. Dãy núi nơi đây đều hoang vu.
Chỉ có toà đô thành Đồ quốc trong lòng dãy núi, nhà nhà đốt đèn, như trời đêm đầy sao.
Phố lớn ngõ nhỏ Vương Đình, tửu quán vũ quán treo đầy cây đuốc và đèn lồng. Tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi phàm. Biến Vương Đình thành Bất Dạ Thành, cả trai lẫn gái đều không có nhiều lễ giáo, thuận theo tâm tình tụ cùng một chỗ, uống rượu khiêu vũ.
Cuộc sống về đêm, làm khi Mộ Khinh Ca vừa thấy, liền sinh ra một ảo giác. Mình dường như về tới kiếp trước, thế giới kia cũng ngày đêm khó phân.
Một bóng đen, xảo diệu tránh khỏi đám người hơi say rượu. Nhanh chóng loé vào cửa lớn đóng chặt.
Trong viện, năm trăm người đứng chỉnh tề. Mỗi người đều khoác áo choàng đen che lấp thân hình của mình, thậm chí là khí tức. Bọn hắn đối mặt với gian phòng hiện ra ánh nến nhàn nhạt. Song cửa phản chiếu mặt bên tuyệt mỹ, tựa hồ đang cô đơn uống rượu thưởng trăng.
Người tiến vào xuyên qua tường người, không hề ngăn trở tới trước cửa phòng. Quỳ xuống, tay phải nắm lại chạm đất, trầm giọng nói: “Tiểu tước gia, thuộc hạ đã trở về.”
“Vào.” Tiếng người nhàn nhạt bay tới, mang theo vài phần thanh lãnh. Lại mang theo vài phần tản mạn và lạnh nhạt.
Cửa phòng mở ra, Long Nha Vệ quỳ dưới đất ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Lập tức đứng dậy, tiến vào phòng. Ngay sau đó cửa phòng đóng lại, Long Nha Vệ ngoài cửa bình tĩnh như pho tượng, không bị ảnh hưởng chút nào.
Trong phòng bày trí đơn giản, so với nhà dân chúng Đồ quốc không có khác mấy.
Trong phòng có hai người, hồng sam, áo đen, một ngồi một đứng. Ánh nến chiếu rọi trên mặt tuyệt mỹ của Mộ Khinh Ca, đen tối không rõ. Mang theo sắc thái lưu ly, tựa như ảo mộng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ nam nữ khó phân, khó từ ngữ nào hình dung.
Mặc dù không phải lần đầu tiên thấy, người Long Nha Vệ này vẫn bị nét mặt khuynh thế làm hơi thất thần.
Cũng may chỉ là cái chớp mắt, hắn liền khôi phục bình thường. Quỳ một gối trước mặt Mộ Khinh Ca đang thưởng thức chén rượu trong tay.
“Tiểu tước gia.”
“Ừ.” Mộ Khinh Ca nói giọng mũi, đem chén lỏng màu hổ phách toả ra mùi nồng đậm, một hơi uống cạn. Cảm giác cay độc kích thích, trong nháy mắt thiêu đốt cổ họng nàng. Khiến gương mặt trắng nõn óng ánh của nàng hiện lên nhàn nhạt ửng đỏ, khí khái hào hùng thêm vài phần kiều mị.
‘Moá nó! Rượu Đồ quốc thật cmn mãnh liệt!’
Mộ Khinh Ca nghiến răng chửi thầm. Hối hận uống xong ly rượu mạnh.
Nàng chuyên chú nhìn chén rượu không trong tay, lại không chú ý tới Mặc Dương cầm bầu rượu phía sau. Tầm mắt dừng trên hơi hồng trên má nàng, ánh mắt xuất hiện một tia mê ly.
Ghét bỏ ném chén rượu trên bàn, thanh âm chén rượu va chạm vào mặt bàn làm bừng tỉnh Mặc Dương phía sau. Hắn cuống quít che giấu cảm xúc trong mắt, mím môi buông bầu rượu, đưa ly trà xanh giải rượu cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ. Mới nói với người Long Nha Vệ đang quỳ xuống đất: “Đứng lên đi, nói xem ngươi tìm hiểu được cái gì.”
“Vâng.” Long Nha Vệ đứng dậy, đem tin tức mình tìm hiểu được nói hết ra.
Mộ Khinh Ca trầm mặc nghe. Hai con ngươi híp lại thành một đường, khe hở lạnh lẽo trêu tức trong mắt như ẩn như hiện.
Không ai biết, nàng không đi Lạc Nhật hoang nguyên. Mà là mang theo Long Nha Vệ, đường tắt đi tới Vương Đình Đồ quốc. Đại quân đi Lạc Nhật hoang nguyên, chỉ là mấy phó tướng bên người Mộ Hùng. Người tạm thời thống soái, chính là vị Hùng phó tướng từng bại bởi Mộ Khinh Ca.
Hôm nay, là đêm thứ ba nàng mang theo Long Nha Vệ tiến vào Vương Đình.
Dựa theo hành trình đại quân, Hùng phó tướng dẫn dắt đại quân hẳn là hôm nay tới Lạc Nhật hoang nguyên. Gặp mặt vị Thái tử Đồ quốc không ai bì nổi.
Hai bên giao chiến hay không, kết quả như thế nào, Mộ Khinh Ca không để ý.
Giờ phút này nàng cảm thấy hứng thú chính là tin tức Long Nha Vệ mang về.
“Xem ra, vận khí chúng ta không tệ lắm.” Nghe xong báo cáo, khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng câu lên.
“Mặc Dương.” Mộ Khinh Ca đột nhiên kêu.
Mặc Dương đi ra từ phía sau nàng, rũ mắt đứng.
“Vạn Liệt quân bên kia thế nào?” Mộ Khinh Ca hỏi. Lúc này nàng dùng tới quân đội mà gia gia âm thầm bố trí.
Dùng Vạn Liệt quân, có hai ý.
Một là Mộ gia đã không hề cần đường lui, để bọn họ tới bảo toàn lực lượng Mộ gia, không cần phải sống ở chỗ tối. Hai là, nàng muốn nhìn chiến lực quân đội mà gia gia tự mình chọn lựa huấn luyện như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...