Edit: Diệp Lưu Nhiên
Trong đại lao Hình bộ, âm trầm khủng bố.
Cả toà đại lao chỉ có thể khiến người cảm thấy hơi lạnh thấu xương, còn có các loại mùi hỗn tạp trộn lẫn nhau.
Đó là một loại mùi hủ bại, tựa như nhìn thân thể chính mình thối rữa.
Bạch Tịch Nguyệt bị nhốt ở nơi này một đêm, không có bất kỳ ai để ý nàng ta. Người ả nhớ nhung cũng chưa từng xuất hiện, tuyệt vọng đã lan khắp toàn thân. Lục Chi phản bội, Mộ gia không quan tâm, càng làm cho nàng ta bị cừu hận bao vây.
Tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.
Đột nhiên khoá sắt trên cửa mở ra, lính canh ngục đẩy cửa vào: “A, nhìn qua xinh đẹp nũng nịu, lại không ngờ tâm tư ngoan độc. Cư nhiên muốn hãm hại ân nhân của mình, còn là thần bảo hộ Tần quốc chúng ta.”
Lời này, nói nàng ta?
Bạch Tịch Nguyệt phẫn nộ như sóng gió động trời, trong lòng ả gào thét: Các ngươi biết cái gì? Mộ gia không phải ân nhân của ta, là cừu nhân của ta! Nếu không phải do Mộ gia, ta há lại thành cô nhi lưu lạc sống nhờ?
Nhưng nàng ta không mở miệng được.
Bởi vì năng lực nói chuyện của ả trước khi bị đưa đến nơi này đã bị phong bế rồi. Không chỉ như thế, linh lực của ả cũng bị phong bế. Toàn thân căn bản không xuất ra được chút lực lượng.
Sợ nàng ta nói ra lời không nên nói sao? Thậm chí đào tẩu?
Bạch Tịch Nguyệt không cam lòng, chỉ có thể dùng hai mắt tràn đầy hận ý trừng hai gã lính canh gục.
“Ô, rất có tính khí. Nếu không phải Duệ vương muốn xách ngươi đi, lão tử nhất định hảo hảo chỉnh đốn ngươi. Cho ngươi biết cái gì gọi là bổn phận!” Một lính canh ngục khác đi tới vừa vặn chống lại cặp mắt oán độc của Bạch Tịch Nguyệt, lập tức giương lên khoá sắt trong tay.
Điện hạ muốn gặp nàng ta! Điện hạ rốt cuộc đã tới?
Tin tức này làm Bạch Tịch Nguyệt quên mất lính canh ngục vô lý, trong lòng dâng cao tâm tình vui mừng.
Thậm chí trong lòng nàng ta sinh ra áy náy khi trước đã hoài nghi Tần Cẩn Hạo.
Nàng không nên hoài nghi hắn, nàng nên tin tưởng trong lòng hắn có nàng. Hắn làm như vậy, nhất định là có lý do của hắn.
Không có bất kỳ phản kháng gì, Bạch Tịch Nguyệt liền vội vàng đi theo hai gã canh ngục ra khỏi đại lao.
Thậm chí bước tiến nàng ta còn vượt qua cả lính canh ngục.
Hai gã canh ngục đi sau lưng nàng ta. Thấy bộ dạng vội vàng của ả, không khỏi trào phúng.
“Thật là một con điếm, nghe thấy Duệ vương muốn gặp nàng ta, liền gấp không chờ nổi.”
“Nói không chừng nàng ta bò lên giường Duệ vương, còn có thể giữ được một mạng đấy?”
Trong mắt Bạch Tịch Nguyệt hiện lên sát ý, hận không thể giết chết hai kẻ phía sau. Nhưng nàng ta không có năng lực này, chuyện quan trọng nhất là đi gặp Tần Cẩn Hạo.
‘Chờ ta gặp điện hạ, sẽ nói hắn lấy mạng chó các ngươi!’ Trong lòng âm thầm thề, Bạch Tịch Nguyệt đẩy nhanh bước chân.
…
Nhưng thực tế không như Bạch Tịch Nguyệt suy nghĩ, dễ dàng liền có thể thấy Tần Cẩn Hạo.
Bạch Tịch Nguyệt bị mang ra khỏi đại lao Hình bộ, lại tiến vào một gian mật thất hắc ám.
Nơi này thậm chí còn kém hơn đại lao Hình bộ.
“Thả ta ra ngoài! Các ngươi dám đối xử ta như thế, xem điện hạ trị tội các ngươi!” Bạch Tịch Nguyệt đứng trong mật thất, ngửa đầu hô lớn. Cởi bỏ cấm chế miệng lưỡi, rốt cuộc làm cho nàng ta có thể nói.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng chính là cửa sổ trên đỉnh mặt tường chỉ có đầu lâu trẻ con.
Ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong mật thất, bao phủ Bạch Tịch Nguyệt trong đó.
Nàng kêu bởi vì nàng ta biết, ở bên kia cửa sổ nhất định có người.
Mà nàng ta đích xác không đoán sai.
Sau cửa sổ tối, đứng hai người.
Một người giáp nhẹ hồng bào, một người mãng bào huyền sắc.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca rõ ràng xuyên qua cửa sổ tối, khoé miệng mơ hồ câu lên nghiền ngẫm: “Duệ vương mời ta sang đây xem cái gì?”
Tần Cẩn Hạo chuyển mắt nhìn về phía nàng, một lần nữa đứng khoảng cách gần như vậy, tia chán ghét dưới đáy lòng hắn tựa hồ giảm bớt không ít. Thậm chí không còn thấy nàng chán ghét như vậy.
Đã từng có tâm nhục nhã phải giết, phảng phất không còn kiên định nữa.
“Mời Khinh Ca tới, tự nhiên là muốn hỏi một chút ngươi định xử trí nàng thế nào.” Ngữ khí Tần Cẩn Hạo dường như người bị nhốt bên trong không phải là nữ nhân quan hệ mật thiết với hắn, mà là một người qua đường không quen biết.
“Duệ vương bỏ được?” Mộ Khinh Ca tươi cười càng dữ dội hơn.
Tươi cười yêu dã như tẩm độc, làm tâm trí hắn một hồi hoảng hốt, thốt ra: “So sánh với ngươi, đương nhiên bỏ được.”
Sâu trong con mắt cười của Mộ Khinh Ca, hiện lên một tia lạnh lẽo. Đôi môi đỏ lạnh lùng nói: “Duệ vương thật là đại khí.”
Ánh mắt Tần Cẩn Hạo chợt loé, hiểu mình vừa rồi thất thố.
Nhưng hắn không che giấu cái gì, mà xoay chuyển lời nói: “Ta và ngươi nếu là chân thành hợp tác. Bổn vương nếu không xuất ra chút thành ý, thì nói làm sao.”
Vì vậy Bạch Tịch Nguyệt chính là thành ý hắn hai tay dâng lên?
Trong lòng Mộ Khinh Ca cười lạnh, lần nữa thấy rõ Tần Cẩn Hạo máu lạnh vô tình.
Bạch Tịch Nguyệt nghìn chọn vạn tuyển, thế mà chọn loại nam nhân này? Ánh mắt này, thật sự không dám khen ngợi.
Nhẹ gật đầu, Mộ Khinh Ca cười nói: “Nếu ta muốn nàng chết?” Nàng sẽ không nhân từ nương tay buông tha kẻ muốn đối phó Mộ gia.
“Vậy thì dễ dàng.” Tần Cẩn Hạo thống khoái đáp ứng. Căn bản không có nửa phần không muốn hay do dự.
Mộ Khinh Ca trêu tức chuyển mắt, đối hắn nói: “Nàng ta còn tâm tâm niệm niệm đến Duệ vương đấy.”
Tần Cẩn Hạo ngạo nghễ nói: “Trên đời này, nữ tử ái mộ bổn vương nhiều vô kể, bổn vương há có thể đáp lại từng người? Nàng ta tâm tư ác độc muốn mưu hại Mộ gia, vốn là trừng phạt đúng tội. Cho dù Khinh Ca tha nàng một mạng, nàng cũng không trốn khỏi luật pháp Tần quốc.”
Bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, Mộ Khinh Ca thấy trong lòng chán ghét.
Chờ hắn nói xong, Mộ Khinh Ca cười tươi như hoa nói: “Vậy thì mời Duệ vương tự mình động thủ đi.”
Tần Cẩn Hạo sững sờ, không nghĩ tới Mộ Khinh Ca đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.
“Khinh Ca muốn bổn vương tự mình động thủ?” Tần Cẩn Hạo hướng nàng xác nhận lại.
Mộ Khinh Ca gật đầu, cảm khái nói: “Tịch Nguyệt muội muội ái mộ Duệ vương như thế. Chết trong tay Duệ vương, đối với nàng ta cũng là một kết cục tốt nhất đi.”
Ánh mắt Tần Cẩn Hạo tối lại, như đang suy nghĩ lời nàng nói có mấy phần thật lòng.
Giây lát, hắn mới khẽ cười: “Được! Nếu Khinh Ca hy vọng như thế, bổn vương liền theo ngươi.” Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
Mộ Khinh Ca thấy hắn rời đi, quay người đối với cửa sổ tối kia.
Cái bóng cửa sổ dừng trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, ám trầm. Duy nhất khiến người khó quên, chính là khoé miệng cong lên một đường như có như không.
‘Tịch Nguyệt muội muội, còn có cái gì trừng phạt hơn khi bị chính người mình yêu giết chết? Ta, trước nay đều không phải người tốt gì. Xuống địa ngục, nhớ kỹ lễ vật ta tặng ngươi.’
“Trừng phạt một người, không nhất định là trừng phạt thân thể. Phá hủy hy vọng nàng ta, tra tấn tâm trí nàng ta, càng khiến cho người cả đời khó quên.” Mộ Khinh Ca nhẹ lẩm bẩm trong miệng, khoé miệng càng giương lên khi cửa mật thất mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...