Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
Mở tiệc chiêu đãi khách khứa, cũng đều lục tục tiến vào Mộ phủ.
Sáng sớm Mộ Khinh Ca đã bị hai nha đầu kéo khỏi giường, quan lễ phải mặc sa y màu trắng. Áo dài to rộng bao phủ quanh người Mộ Khinh Ca. Giấu đi đường cong thân thể, lại vẫn không tổn hao dáng người cao lớn của nàng.
Tóc dài được vấn thành búi tóc, nhưng không có mang quan, cũng không cài trâm gài tóc.
Hai nha đầu nhìn qua ảnh ngược vẫn tuyệt sắc của nàng trong gương, không khỏi kinh diễm trong lòng.
“Không nghĩ tới Tiểu tước gia không mặc hồng y, vẫn có thể làm người vừa thấy khó quên, khuynh thành tuyệt sắc.” Hoa Nguyệt si ngốc nhìn Mộ Khinh Ca trong gương nói.
“Ngươi nha đầu này, không cần nói được không? Tiểu tước gia vốn khuynh thế vô song, dạng y phục gì mặc trên người ngài, đều làm nền mà thôi.” Ấu Hà che miệng cười.
Hoa Nguyệt le lưỡi, cầm lược thay Mộ Khinh Ca chải tóc, tiếc hận nói: “Đáng tiếc Tiểu tước gia chúng ta là làm quan lễ. Nếu là lễ cập kê, chỉ sợ người tới cầu thân đều đem cửa Mộ phủ chúng ta đạp phá.” Lúc ở Duệ thành, Mộ Khinh Ca đã báo cho hai nha đầu chuyện mình là nữ nhi.
Lúc ấy bộ dáng hai nha đầu trợn mắt há mồm, nàng đến nay khó quên.
Nghe được Hoa Nguyệt nói, Mộ Khinh Ca mở mắt liếc nàng một cái, ngạo nghễ nói: “Tiểu tước gia nhà ngươi cho dù hành quan lễ, cũng có thể mê đảo một mảng lớn. Không cần cảm thấy đáng tiếc.”
“Nhưng mê đảo thì có được gì đâu, lại không thể cưới vào phủ hầu hạ Tiểu tước gia.” Hoa Nguyệt hờn dỗi nói.
Mộ Khinh Ca đột nhiên trợn mắt, con mắt trong suốt mang theo khinh cuồng tà tứ.
Nàng mỗi tay ôm một cái, đem hai nàng kéo vào lòng ngực mình, cười trêu tức: “Bổn tước gia có hai người các ngươi hầu hạ là đủ rồi. Những người khác, ta không hiếm lạ.”
Lập tức chọc đến hai nàng mặt đỏ tai hồng, nhao nhao muốn thoát khỏi lồng ngực nàng. Lại cố tình thoát không khỏi đôi tay Mộ Khinh Ca.
Mặc dù biết rõ Tiểu tước gia là thân nữ nhi, các nàng vẫn như cũ không thể chống đỡ được tâm huyết đùa giỡn dâng trào của chủ tử.
“Mộ Khinh Ca! Ngươi ra đây cho tiểu gia!” Đột nhiên, ngoài cửa uyển truyền đến tiếng gầm giận dữ. Thanh âm từ xa tới gần, rất nhanh liền đi tới ngoài cửa.
Cửa phòng đóng chặt bị người một cước đá văng ra, một quả cầu tròn vo trực tiếp lăn vào.
“Mộ Khinh Ca ngươi…!” Quả cầu kia thật vất vả ổn định thân hình, duỗi ngón tay đầy thịt hô hô chỉ vào Mộ Khinh Ca. Lại bị một màn trước mắt chấn động đến quên mất câu kế tiếp.
Hắn trợn mắt há mồm nhìn người nào đó ôm hai nữ. Mặt béo phì run lên, cười mỉa nói: “Hắc hắc, các ngươi tiếp tục. Ta tí nữa lại đến.”
Nói xong, hắn liền định lặng yên rời đi.
Thế nhưng vừa quay người lại, chợt nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Mộ Khinh Ca truyền đến: “Mập mạp, ngươi muốn đi đâu?”
Thiệu mập mạp thân thể mượt mà run lên. Cổ họng cứng đờ bắt mình xoay người lại, chống lại Mộ Khinh Ca cười như không cười. Vốn nổi giận đùng đùng hưng sư vấn tội, biến thành ái muội lấy lòng: “Hắc, lão đại. Ta không biết lão đại ngươi đang… Ừm, ta đây liền đi ra ngoài, liền đi ra ngoài. Chờ ngài làm xong việc, chúng ta lại tán gẫu ha ha…!”
“Quay lại!” Mộ Khinh Ca hừ lạnh một tiếng. Buông tay thả hai nàng ra.
Ấu Hà và Hoa Nguyệt thừa cơ cách ra xa.
Ấu Hà cười duyên nói: “Thiệu công tử, Tiểu tước gia chúng ta chỉ là đùa giỡn cùng bọn nô tỳ. Cũng không phải như ngài nghĩ.” Dứt lời, nàng châm trà cho hai người xong, liền lôi kéo Hoa Nguyệt lui xuống.
“Còn chưa cút lại đây ngồi.” Mộ Khinh Ca phất tay áo, giương cằm hướng Thiệu mập mạp.
Thiệu mập mạp gãi gãi tóc, đột nhiên kịp phản ứng. Mắt nhỏ trừng lên, rướn cổ nói: “Ô! Không đúng! Hôm nay ta rõ ràng tới hưng sư vấn tội!”
Đuôi lông mày Mộ Khinh Ca khẽ nhướng, cười nói: “Ngươi muốn tìm ta tới hưng sư vấn tội?”
Thiệu mập mạp kiên cường dùng sức gật đầu. Hắn di chuyển thân thể mập mạp, đi đến bên người Mộ Khinh Ca. Nghiêm mặt chính khí nhìn nàng: “Lão đại, ngươi có phải ghét bỏ huynh đệ ta vô dụng? Ngươi xem, ta hiện tại đã là chanh cảnh.” Nói xong, hắn mở tay ra, năm ngón tay thô ngắn hiện đầy quang mang cam sắc.
Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn qua, lại ngước mắt nhìn về phía hắn.
Thiệu mập mạp trầm giọng nói: “Ngươi đi Duệ thành đánh giặc không nói cho ta thì đã thôi, sau khi trở về phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng không nói cùng ta. Ngay cả rời khỏi Lạc Đô, cũng không chào tạm biệt ta. Ta biết ngươi không muốn đem ta liên lụy vào mấy chuyện rối loạn này, nhưng ta là ai? Ta là huynh đệ của ngươi! Về sau, ngươi có thể đừng coi ta thành người ngoài được không?”
Mộ Khinh Ca mím môi trầm mặc.
Có lẽ Thiệu mập mạp không thể cho nàng trợ lực, nhưng có thể cho nàng tình bạn chân thành nhất.
Giữa cái nơi Lạc Đô tràn ngập âm mưu tính kế, Thiệu mập mạp người như vậy, ngược lại làm nàng cảm thấy đáng quý khó có.
“Được.” Mộ Khinh Ca lên tiếng.
Làm ra lời hứa hẹn của mình.
Cái chữ này, làm cho biểu tình thất bại của Thiệu mập mạp lập tức quét sạch, toả ra sáng rọi, ngửa đầu cười to nói: “Ha ha ha, lão đại ngươi đối với ta như vậy là được rồi!”
Khoé môi Mộ Khinh Ca nhẹ cong, chờ cảm xúc của Thiệu mập mạp ổn định xuống, lại nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi tốt nhất rời khỏi Lạc Đô một chuyến. Ngươi tùy tiện đi chơi mấy tháng, rồi trở về.”
“Vì sao?” Thiệu mập sững sờ, hỏi. Tiếp theo hắn lập tức kịp phản ứng, kích động ghé sát vào Mộ Khinh Ca nói nhỏ: “Lão đại, ngươi có phải muốn phóng đại chiêu gì hay không?”
Ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng trên người hắn.
Không trả lời vấn đề chính của hắn, mà nói: “Nếu ta yêu cầu ngươi hỗ trợ, tự nhiên sẽ truyền tin ngươi. Ta không tìm ngươi, ngươi cũng không cần hỏi nhiều.”
Thiệu mập mạp trầm mặc.
Giây lát hắn mới gật đầu nói: “Được, ta nghe lão đại. Nhưng ta cũng không đi chỗ nào chơi. Thời gian này, ta vừa lúc ở nhà bế quan tu luyện.”
Mộ Khinh Ca nhướng mày, hài hước nói: “Ồ, mập mạp cư nhiên cũng hiểu phải chăm chỉ tu luyện?”
Thiệu mập mạp cười nói: “Không đề cao bản lĩnh mình, về sau muốn giúp đỡ lão đại thế nào đây?”
Những lời này, làm trong lòng Mộ Khinh Ca ấm áp.
Thiệu mập mạp thực sự không phải là thiên phú kém, mà do trước kia hắn đều đem tinh lực đặt vào ăn uống chơi đùa. Tự nhiên, thiên phú hắn cũng không tốt được đến đâu, nếu không cũng không ngừng lại ở xích cảnh lâu như vậy.
“Mập mạp, ngươi có nghĩ muốn cải biến thể chất và thiên phú không?” Mộ Khinh Ca nghĩ đến mình còn giữ lại một ít dược cải tạo gien. Nàng từng do dự có nên cho Thiệu mập mạp dùng hay không. Sau lại cảm thấy Thiệu mạp mạp chí không ở tu vi cao thấp, liền buông tha.
Mà hiện giờ Thiệu mập mạp đã có tâm tư muốn trở nên mạnh mẽ, nàng cũng muốn suy nghĩ cho huynh đệ này.
“Muốn! Nhưng thiên phú và thể chất này từ khi sinh ra đã định trước.” Thiệu mập mạp ngược lại đã xem tỏ.
Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca lấy ra một phần năm ống nghiệm dược cải tạo gien đổ vào bình sứ, lật tay một cái mang ra. Mập mạp không phải nàng, không chắc được có thể chịu đựng cường độ dược tề. Một phần năm với hắn mà nói, chỉ nhiều không ít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...