Edit: Diệp Lưu Nhiên
______________________
“Vâng! Tiểu tước gia!”
Tất cả ưỡn ngực cùng hô.
Bọn họ không phải tay mơ, biết rõ tầm quan trọng của chiến mã trên chiến trường. Huống chi đây là Diễm mã hiếm có, sao có thể nhẫn tâm khi dễ?
Mộ Khinh Ca thoáng gật đầu.
Ánh mắt đảo qua bảy tám chục con Diễm mã còn dư lại.
Những Diễm mã này không phải là con yếu nhất trong đàn, trái lại đại bộ phận đều mạnh mẽ cường tráng. Chúng nó bị lưu lại, chỉ có thể nói Long Nha Vệ hiểu tâm tư của Mộ Khinh Ca.
Biết rõ nàng đối với những con ngựa này có xử lý khác, cho nên mới cố ý không chọn.
Long Nha Vệ cùng bầy Diễm mã vui vẻ hoà thuận ở chung ba ngày. Đoạn thời gian này, người và ngựa gia tăng tình cảm, cũng để cho Long Nha Vệ dần thích ứng tu luyện trong Tần Lĩnh.
Linh khí ở Tần Lĩnh so với bên ngoài sung túc hơn rất nhiều, tốc độ tu luyện của mọi người càng mau.
Ba ngày sau, Mộ Khinh Ca sai Hắc Diễm tiếp tục mang theo tộc đàn nó ở phụ cận kiên nhẫn chờ đợi, chờ bọn họ rời khỏi Tần Lĩnh, sẽ mang chúng nó rời đi.
…
Sâu trong Tần Lĩnh, là đàn sói Khiếu Thiên.
“Nhanh! Công kích từ bên phải!”
“Chúng ta làm mồi dụ, các ngươi bọc đánh phía sau! Tổ cha nó, hôm nay nhất định phải tiêu diệu đám sói này!”
“Moá! Nếu đám gia hoả bên ngoài kia biết chúng ta lấy đàn sói Khiếu Thiên lục cảnh làm bồi luyện, không biết sẽ rớt bao nhiêu con mắt!”
“Đừng nói nữa, nắm chặt thời gian!”
Sâu trong rừng rậm, người và sói hỗn chiến. Lại nhìn bên phía con người không chút nào bối rối, ngược lại đàn sói một lần lại một lần lâm vào nguy hiểm.
Ngày thứ hai mươi lăm Long Nha Vệ tiến vào Tần Lĩnh.
Mấy ngày này, ban ngày bọn họ chạy trong rừng. Lúc không gặp đàn thú nào, thì học hỏi Mộ Khinh Ca truyền thụ kinh nghiệm dã ngoại, bao gồm những cơ quan tinh vi, bẫy rập, còn có ngụy trang che dấu.
Gặp đàn thú thực lực cường đại, bọn họ tức thì liên hợp đối kháng, đem đàn thú này coi thành vật bồi luyện.
Theo lời Mộ Khinh Ca mà nói chính là, nếu muốn nhanh chóng mạnh mẽ, biện pháp tốt nhất chính là vượt cấp khiêu chiến. Vì vậy, bọn họ tìm đàn thú, đều là quần thể có thực lực mạnh hơn bọn họ.
Cơ hồ mỗi một lần chiến đấu, đều muốn lấy cái mạng của bọn hắn.
Nhưng bọn họ còn sống, không ngừng tiến bộ nhanh chóng!
Mà buổi tối, bọn hắn vứt bỏ lều trại, áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất, lợi dụng cây cối và sơn động nghỉ ngơi, dùng việc tu luyện thay thế việc ngủ.
Đồ ăn, là thi thể Linh thú bọn họ từng chiến đấu.
Trong lúc ăn, bọn hắn phát hiện thịt Linh thú, có thể tăng cường linh lực trong cơ thể, chỉ là mang theo một tia khí tức cuồng bạo.
Về sau mỗi lần ăn, bọn hắn đều dựa theo Mộ Khinh Ca phân phó, dùng ít thời gian đem khí tức cuồng bạo bài trừ ra ngoài cơ thể, lại tiến hành tu luyện.
Hơn hai mươi ngày, Mộ Khinh Ca cùng bọn họ sớm chiều ở chung. Thời gian dần trôi qua, bọn hắn cũng từ chỗ Mộ Khinh Ca học được rất nhiều từ xuyên việt, hơn nữa có thể vận dụng tự nhiên.
Mộ Khinh Ca đứng trên ngọn của cây đại thụ, nhìn xuống màn chiến đấu phía dưới, trong mắt bình tĩnh.
Nửa canh giờ sau, Khiếu Thiên lang vương kêu rên một tiếng, chiến đấu rốt cuộc kết thúc.
Long Nha Vệ truyền đến thanh âm hoan hô, làm kinh động chim chóc trong rừng giương cánh bay khỏi cành.
Nhìn thấy một màn này, Mộ Khinh Ca chắp tay từ trên ngọn cây nhảy xuống, dáng điệu nhẹ nhàng như lông chim, nhanh nhẹn rơi, mang theo vài phần tiêu sái khinh cuồng, khiến người không thể dời mắt.
Lúc mũi chân nàng chạm xuống mặt đất nhiễm máu, Long Nha Vệ toàn thân sát ý đều chân sau quỳ xuống, cùng kêu lên hô: “Tiểu tước gia!”
Mộ Khinh Ca lạnh nhạt gật đầu, hướng tới chỗ Lang vương.
Đột nhiên, nàng vươn tay, lục mang giữa năm ngón hiện ra, chỉ thấy nàng nâng lên không trung, một khối đá màu xanh lục bằng nắm tay trẻ con từ trong đầu Lang vương bay ra, không mang theo nửa điểm dính máu dừng trên tay nàng.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng trên khối đá trong suốt màu xanh lục, lục mang nhàn nhạt chiếu lên gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
Đánh giá một hồi, Mộ Khinh Ca tùy ý đem nó ném đi, Hoa Nguyệt đi đằng sau duỗi tay ra bắt lấy, nhét khối đá vào túi mình.
Túi căng phồng, xem ra bên trong đựng không ít đồ.
“Nhanh chóng sưu tập thú hạch, quét dọn chiến trường, một canh giờ sau rời đi.” Mộ Khinh Ca phân phó.
Mọi người, bao gồm Ấu Hà và Hoa Nguyệt đều động, bắt đầu cạy mở đầu thú, sưu tập khối đá giống không sai biệt lắm khối vừa rồi.
Thú hạch, chỉ tồn tại ở trong đầu thú tộc cấp bậc Linh thú trở lên.
Căn cứ cảnh giới khác nhau, thú hạch cũng sẽ xuất hiện màu sắc khác nhau.
Thú hạch cụ thể có thể sử dụng làm cái gì, Mộ Khinh Ca không biết nhiều lắm. Chỉ biết, cái đồ chơi này rất đáng tiền. Có nơi thậm chí có thể coi thành tiền mà sử dụng.
Hơn nữa còn có thể dùng cho luyện khí, gia trì cường độ vũ khí cùng một ít công năng đặc thù.
Cho nên khi nàng giết chết con Linh thú đầu tiên, mặc kệ cảnh giới cao thấp, nàng đều muốn thu toàn bộ thú hạch, coi như là khoản tài phú.
Rất nhanh, một đống lớn thú hạch vàng lục giao nhau đều đặt trong túi, đưa tới tay Hoa Nguyệt và Ấu Hà.
Hai nàng vui vẻ tiếp lấy, đứng sau lưng Mộ Khinh Ca.
Sau khi xác định không có bỏ sót gì, Mộ Khinh Ca mới nhàn nhạt phân phó một tiếng: “Xuất phát!” Mang người rời khỏi chiến trường huyết tinh.
Đêm xuống, sau khi Ấu Hà và Hoa Nguyệt đem thú hạch hôm nay thu thập được đặt trước mặt Mộ Khinh Ca, liền lui xuống. Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét nhẹ qua đống lớn thú hạch, trong chớp mắt, thứ này liền biến mất.
Kỳ thật, chúng chỉ là dịch chuyển chỗ.
Chúng được đặt trong không gian của Mộ Khinh Ca, trong suy nghĩ của nàng, không gian của mình chính là chỗ an toàn nhất.
Bí mật không gian, nàng không nói cho bất luận kẻ nào.
Mà Long Nha Vệ, còn có Hoa Nguyệt, Ấu Hà cũng không tò mò nàng đem thú hạch đặt ở đâu.
Tiểu tước gia của bọn họ, chung quy phải có bản lĩnh ngoài ý liệu, mới là bình thường!
Trời vừa sáng, Long Nha Vệ tiếp tục thâm nhập Tần Lĩnh.
Lại qua một tháng, Long Nha Vệ ở trong Tần Lĩnh, như đàn châu chấu cuồng quét rất nhiều đàn thú thực lực mạnh mẽ, thú hạch thu thập trong không gian Mộ Khinh Ca cũng lấy tốc độ khủng bố tăng lên, quả thực sắp thành núi nhỏ.
Tuy rằng cảnh giới thú hạch không cao, nhưng đều là tiền không phải sao.
Ngày hôm nay, là trọn vẹn hai tháng Long Nha Vệ tiến vào Tần Lĩnh.
Mộ Khinh Ca đột nhiên triệu tập toàn bộ bọn họ, chuẩn bị phát ra mệnh lệnh mới.
“Các ngươi tiến vào Tần Lĩnh đã hai tháng, đối với nơi này có còn sợ hãi?” Mộ Khinh Ca hỏi.
“Không sợ! Không sợ!”
Long Nha Vệ cùng hô lên trả lời.
Sợ? Sao có thể? Dưới sự lãnh đạo của Mộ Khinh Ca, bọn họ quả thực cảm thấy Tần Lĩnh như toà bảo khố thiên nhiên, tùy ý bọn họ đoạt lấy.
Nhìn biểu tình kiêu ngạo đắc ý trên mặt mọi người, ánh mắt Mộ Khinh Ca trầm xuống, bất động thanh sắc nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, lấy tiểu tổ làm đơn vị hành động. Một tháng sau, từng người mang theo Diễm mã của mình trở về Duệ thành.”
Mệnh lệnh này, khiến bọn họ cả kinh.
Bọn hắn nghĩ không thông, hành động chỉnh thể tốt như vậy, vì sao phải tách ra.
Nhưng là, trở thành Long Nha Vệ, hàng đầu chính là đối với Mộ Khinh Ca phục tùng tuyệt đối. Cho dù nàng muốn tất cả tự sát, bọn họ cũng tuyệt không có bất kì phản kháng gì. Vì vậy, mỗi người đều đem nghi hoặc giấu trong lòng.
Chỉ có Mặc Dương đi theo Mộ Khinh Ca lâu nhất, trong lòng khẽ động, nhìn lần lượt từng khuôn mặt đắc ý kia, như có điều suy nghĩ.
Mộ Khinh Ca thản nhiên nói: “Từ giờ trở đi một tháng, các ngươi sống hay chết đều dựa vào bản lĩnh chính mình.” Dứt lời, nàng đối với Ấu Hà và Hoa Nguyệt nói: “Đem bản đồ Tần Lĩnh trong tay các ngươi sao lại, phân phát cho mỗi tổ.”
Hai nàng vâng một tiếng, đã sớm đem địa đồ đã chuẩn bị tốt phân phát ra.
Bản đồ này, so với cái của Duệ thành thì kĩ càng tỉ mỉ hơn chút. Nơi Mộ Khinh Ca đi qua, đều đánh dấu rõ ràng.
Sau khi mỗi tổ đều nhận được bản đồ, Mộ Khinh Ca lại nói: “Tấm bản đồ này, không chỉ là chỉ đường cho các ngươi, đồng thời cũng là đại biểu cho nhiệm vụ. Đó chính là đánh dấu những nơi các ngươi đã đi qua, hoàn thiện phần bản đồ này. Lộ tuyến của các ngươi, ta sẽ không hạn chế, lựa chọn thế nào là chuyện của các ngươi.”
“Tiểu tước gia, vậy ngài…” Có người lên tiếng dò hỏi.
Ngữ khí kia giống như chờ mong Mộ Khinh Ca cùng bọn họ một tổ.
Đáng tiếc, Mộ Khinh Ca lại đánh nát nguyện vọng của bọn hắn: “Ta sẽ không cùng bất kì người nào chung một tổ. Ta sẽ dẫn Hoa Nguyệt và Ấu Hà đi một con đường khác.”
Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị rời đi.
Chỉ là lúc đi ngang qua người Mặc Dương, dừng lại, đối với hắn thấp giọng nói: “Ngươi một mình hành động, âm thầm chú ý biểu hiện của bọn họ, tập hợp cho ta. Nếu bọn họ đều có thể sống sót, lúc trên đường về, liền để cho mọi người đơn độc hành động, dựa vào bản lĩnh bản thân ra khỏi Tần Lĩnh, mang Diễm mã của mình về. Nói cho bọn họ, đây là khảo nghiệm cuối cùng ta cho bọn hắn, thông qua liền chân chính trở thành Long Nha Vệ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...