Tôn Dương mang Tiên Liên trở về phòng của nàng, hắn đặt nàng trên giường rồi lấy chăn đắp lên che lại thân thể cho nàng, đúng lúc hắn đang định đứng dậy đi ra ngoài giúp Tiên Linh thu dọn thì tiếng khóc của Tiên Liên lại vang lên bên tai hắn.
Nàng đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy Tôn Dương thì nàng không dám gọi hắn như lúc trước nữa, bởi vì nàng nghĩ mình bây giờ đã không còn tư cách để ở chung một chỗ với hắn nữa rồi.
Tôn Dương thấy cũng không đành lòng, hắn nhẹ nhàng áp tay lên má, lau đi nước mắt cho nàng rồi nói… " Yên tâm, hắn vẫn chưa động đến nàng… Có ta ở đây rồi, nàng không cần phải sợ nữa…"
Tiên Liên nghe Tôn Dương nói như vậy, nàng cũng bình tĩnh lại một chút, sau đó âm thầm cảm nhận kiểm tra lại thân thể, quả nhiên ngoài việc quần áo bị xé rách ra thì tất cả còn lại đều không có việc gì. Nghĩ đến đây trong lòng nàng vô cùng vui mừng cùng xúc động, bất chợt nàng vương hai tay ôm lấy Tôn Dương thật chặt, đầu nàng cũng tựa vào vai hắn thì thầm nói.
" Tiểu Ngưu, ngươi có thể lấy ta được không? Ta cho ngươi tất cả, nếu không để sau này lại xảy ra chuyện như hôm nay thì ta sẽ hối hận cả đời… Ta không muốn như vậy? "
" Ách chuyện này… Tiên Liên nàng nghe ta nói, không phải ta không muốn cùng nàng, mà là hiện tại ta không thể chăm lo được cho bất kỳ ai, ngay cả bản thân ta sống nay chết mai cũng không biết chừng… Vì vậy? " Tôn Dương lưỡng lự tìm cách từ chối, không phải vì hắn không thích Tiên Liên mà là bởi vì hắn vẫn còn nhớ rất rõ, bóng dáng của Cẩm Linh vẫn còn in sâu trong đầu hắn.
" Ta hiểu rồi, ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn thay y phục rồi nghỉ ngơi…" Tiên Liên nghẹn ngào nói.
Tôn Dương thấy nàng như vậy hắn cũng không nói thêm cái gì? Để cho nàng bình tâm lại rồi tất cả sẽ ổn, hắn chỉ bỏ lại một câu " Nàng yên tâm, chỉ cần ta còn một ngày thì ta nhất định sẽ không để cho tỷ muội các nàng xảy ra chuyện gì? " Hắn nói xong liền cất bước đi ra ngoài.
Hắn vừa ra bên ngoài liền bắt gặp Tiên Linh vẽ mặt đang tái nhợt, nàng ta liên tục chạy ra ngoài nôn mửa, nhưng mà chuyện này cũng đúng thôi, các nàng đều là bình dân sống cuộc sống với ruộng đồng và rừng núi, đâu nào đã thấy qua cảnh tượng giết chóc, máu me lênh láng như vậy bao giờ.
Tôn Dương nhìn cô nàng láu lỉnh thường ngày, bây giờ mặt mày đều xanh như lá chuối, thấy cũng tội nghiệp cho nên hắn liền giúp nàng đem mấy cái thi thể xử lý sạch sẽ, đến khi mọi thứ xong xuôi đâu vào đó thì trời cũng đã sầm tối. Tiên Liên ngủ một giấc xong dậy đi ra ngoài, nàng nhìn mọi thứ vẫn tươm tất như trước, như chưa từng xảy ra chuyện gì? Mà nàng cũng không biết lúc mình ngất đi đã xảy ra những chuyện gì? Cho nên vẫn bình thản tự nhiên như trước.
Bỗng nhiên gió mạnh rít gào, từ xa xa đâu đó có âm thanh cuồng nộ vọng lại rơi vào tai ba người " Tiểu tặc nào to gang dám giết con ta…? "
Tiên Linh đang ngồi chống cằm trên ghế vừa nghe đến âm thanh này thì cũng giật nảy mình, nàng đưa ánh mắt nhìn xem Tiểu Ngưu, nhưng mà cái tên này mặt mày vẫn thản nhiên như thường, giống như hắn không có nghe thấy cái gì vậy?
" Này, này Tiểu Ngưu… Bọn họ thật sự đến rồi kìa, làm sao bây giờ? " Tiên Linh gấp gáp hỏi.
" Tiên Linh có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì? " Tiên Liên khó hiểu hỏi?
" y da tỷ à, tỷ đừng hỏi nữa, chuyện này để nói sau đi.." " Tiểu Ngưu bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Bọn họ nhất định sẽ không tha cho chúng ta.."
" Ngươi gấp cái gì? Cứ nghe ta ngồi yên trong nhà là được… Đừng chạy ra ngoài làm vướng tay vướng chân…"
" Hừ tiểu tặc mau lăn ra đây chịu chết…" m thanh lại vang lên một lần nữa, nhưng lần này người nói đã đứng ngay trước cửa nhà. Nguyên một đám người đằng đằng sát khí nhìn chăm chăm vào bên trong.
" Cạch " một tiếng cửa nhà mở ra, chỉ thấy một tên thanh niên bình thường vừa đẩy cửa đi ra ngoài, hắn liếc mắt nhìn một đám người hung thần ác sát, tự nhiên hắn cũng có thể đoán ra được trong số những người đến này không chỉ có người của Chu gia, mà còn có người của các gia tộc khác muốn đến đây bắt hắn để lập công.
" Các ngươi cũng thật xem trọng ta quá đi, lại dẫn theo nhiều người đến như vậy? " Tôn Dương đứng đối diện đám người, hắn lơ đễnh thản nhiên nói.
" Tiểu tặc khốn kiếp thật to gang, ngươi dám giết con ta, ta phải bằm thây ngươi vạn đoạn…" Người trung niên dẫn đầu lên tiếng giận dữ nói, người này chính là gia chủ của Chu gia, Chu Đức Viễn.
" Nếu ngươi cất công đến đây chỉ để nói những lời này, nói xong rồi thì về đi… Muốn đánh thì vào đánh không đánh thì cút, nói nhiều như vậy ngươi không đau miệng chứ ta thì ngứa tai lắm " Tôn Dương không hề kiêng nể vừa trêu tức vừa đáp trả lời của Chu Đức Viễn.
" Được được được, hay cho một tên tiện dân… Nếu ngươi đã muốn chết sớm một chút thì ta thanh toàn cho ngươi…" Chu Đức Viễn giận dữ gầm lên, hắn đường đường là một gia chủ cai cao tại thượng, chưa từng có ai dám mở miệng nói chuyện với hắn như vậy, hôm nay lại bị một tên vô danh giết mất một đứa con, lại còn bị người buông lời khiêu khích, bảo sao hắn không nổi giận cho được.
Nhưng khi hắn quay sang muốn ra lệnh cho những người của gia tộc khác ở xung quanh, bảo họ lên trước bắt Tôn Dương thì phát hiện, toàn bộ mọi người đến nơi này, ngoại trừ người của Chu gia ra thì tất cả còn lại đều đã im hơi lặng tiếng mà lùi ra phía xa. Đứng cách xa người của Chu gia một đoạn, một bộ như ta chỉ đến xem náo nhiệt, những chuyện khác đều không liên quan đến ta.
" Các ngươi đây là có ý gì? " Chu Đức Viễn vừa giận vừa khó hiểu hỏi.
" Chu gia chủ, việt này e là ngài phải tự mình đi xử lý cho thoả đáng a… Gia tộc của chúng ta nhỏ yếu, không đủ lực để tham gia đâu…" Người lên tiếng là một trưởng lão của Trần gia, cháu trai của hắn vừa rồi đã nhận ra Tôn Dương, đem chuyện của Tôn Dương lúc ở trong Hoang Nguyên kể cho lão nghe, tên thanh niên này căn bản là một cái đại sát tinh, muốn chọc vào hắn cũng chẳng khác nào đâm đầu vào tổ ong vò vẽ. Vì vậy cách tốt nhất là nên nghe lời cháu mình, phủi tay đứng một bên là bình an vô sự.
Cũng đồng dạng những trường hợp tương tự, tất cả các gia tộc nhỏ đều có con cháu nhận ra Tôn Dương, cho nên đã nhắc nhở người của mình không nên tham gia vào chuyện này, cứ để cho Chu gia một mình đi gánh lấy cái tai hoạ sát tinh này, có trách thì đi mà trách cái tên Chu Chính kia chọc ai không chọc, hết lần này đến lần khác đi chọc vào cái tên điên này, kết cục bị giết thì cũng không có gì lạ…
" Chu gia chủ, chuyện này hay là bỏ qua đi. Kẻ này chúng ta không chọc vào được…" Người lên tiếng lần này chính là đệ đệ của thành chủ thành Tây Ninh, Lý Đạo Nhiên sở dĩ hắn đứng ra nhắc nhở Chu Đức Viễn cũng là vì hai nhà bọn họ sắp thông gia với nhau, một mặt khác là vì hắn cũng được con trai mình ở bên cạnh nhắc nhở, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện làm bừa.
Tất cả những thanh thiếu niên cùng xuất phát với Tôn Dương ở Tây Ninh thành, không ai là không biết đến hắn, một trận đánh kia, hơn hai mươi cường giả Địa Tướng cảnh trở lên, còn có sáu vị Thiên Tướng cảnh, trong đó có hai Thất Tinh Ma Pháp sư muốn chặn cướp Tôn Dương, nhưng kết quả toàn bộ đều bị hắn giết sạch không còn một mống. Vì vậy hình ảnh sát tinh của Tôn Dương mới được lưu lại kỷ càng trong đầu của những thanh thiếu niên đó.
Hôm nay cũng vì vậy mà giúp được gia tộc của bọn hắn thoát được một đại kiếp nạn. Nhưng còn Chu Đức Viễn thì vẫn không hay biết gì, hắn cau mày trừng mắt với Lý Đạo Nhiên nói " Ngươi nói thật hay, nếu người bị giết là con của ngươi thì ngươi có cam tâm bỏ qua không? "
" Ta chỉ nói như vậy thôi, nếu ngươi nghe không lọt tai thì tùy ngươi, đến lúc xảy ra chuyện rồi thì đừng có trách ta không báo trước… Kẻ này dù là lão Thái gia của các ngươi ra mặt cũng chưa chắc có thể làm gì hắn đâu…" Lý Đạo Nhiên nói hết câu, sau đó cũng lui về phía sau nhìn Tôn Dương lớn tiếng nói.
" Tôn Dương tiểu hữu, chuyện này chỉ là hiểu lầm, bọn ta sẽ lập tức rút đi ngay… Chuyện của Chu gia thì bọn họ tự xử lý, không liên quan đến bọn ta…"
" Lý Đạo Nhiên… Ngươi…."
" Chu gia chủ bảo trọng… Cáo từ…" Lý Đạo Nhiên chỉ đáp ngắn gọn một câu rồi liền dứt khoát rời đi, nhưng hắn vừa đi được một đoạn thì phía đối diện lại có hai bóng người nhắm phương hướng căn nhà nơi Tôn Dương đang đứng mà đi tới, khi nhìn rõ người đến là ai thì Lý Đạo Nhiên kinh ngạc vội vàng chào hỏi một tiếng rồi dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
Lão nhân Tiên Y Sư cau mày khó hiểu nhìn theo phương hướng của Lý Đạo Nhiên một cái, sau đó lại tiếp tục dìu một tiểu hòa thượng trẻ tuổi trên vai hướng nhà phía trước đi đến. Tiên Y lão nhân lần này cũng giống như mọi khi, cứ cách một thời gian là lại ra ngoài hai tháng đi sưu tầm thuốc quý, lần này trở về lại vô tình bắt gặp một tiểu hòa thượng kỳ lại, cơ thể của tiểu hòa thượng này hoàn toàn rất yếu, nhưng khi lão kiểm tra thì lại không có một chút thương tích hay bệnh tật nào cả.
Nói lão cứ như vậy bỏ lại người ta một mình thì lão cũng không làm được, vì vậy cho nên lão đành mang theo vị tiểu hòa thượng này cùng đi về nhà rồi tìm cách chữa trị cho hắn. Nhưng kỳ lạ là trên suốt quãng đường đi, tiểu hòa thượng này cứ mê man lặp đi lặp lại một câu nói, bảo lão hãy bỏ lại hắn rồi chạy đi, chạy càng xa càng tốt… Rồi cái gì mà không áp chế được, hắn sắp ra ngoài rồi, lão mau chạy nhanh lên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...