Tuyệt Thế Long Thần

Mã Vận Tường tát vào mặt Trương Nguyệt Anh không thương tiếc.

Trương Nguyệt Anh loạng choạng lùi lại một bước, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Cao Đại Cường bước tới dùng một tay để đỡ mẹ mình.

Anh ta hoàn toàn tức giận rồi, đắc tội vớỉ anh ta thì anh ta có thể nhịn nhưng đụng tới mẹ anh ta thì đương nhiên không được.

Anh ta sải bước dài đi tới trước mặt Mã Vận Tường rồi vung ra một cái tát.

Mã Vận Tường vốn là một cậu ấm ăn chơi vô học, phong lưu nhiều năm, cho nên cơ thể cũng chẳng khoẻ khoắn gì.

Hắn ta không ngờ mình đã dẫn theo người tới mà Cao Đại Cường lại dám đánh trả.

Hắn ta bị Cao Đại Cường tát một bạt tai ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu.


Tốc độ của Cao Đại Cường quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả các vệ sĩ phía sau Mã Vận Tường cũng không phản ứng kịp.

Thấy chủ nhân bị đánh ngã xuống đất, một số vệ sĩ nắn bẻ tay hăm he muốn xông lên đánh Cao Đại Cường.

Thấy vậy Trương Nguyệt Anh quýnh lên, muốn bước tới để ngăn cản nhưng bị Dương Phàm giữ lại.

“Có một số người nếu không dạy cho hắn ta một bài học, hắn ta sẽ bắt nạt người khác đến chết.”

Dương Phàm mỉm cười, để Trương Nguyệt Anh ngồi xuống xem kịch hay.

Cao Đại Cường có thể chất hàn băng, ba năm trước chân khí trong cơ thể anh ta đã đạt tới Luyện Thể Cảnh đỉnh phong.

Cách đây một thời gian, Dương Phàm đã giúp anh ta đột phá, truyền thụ cho anh ta một số công pháp, còn đưa cho anh ta một lọ Tôi Luyện đan để anh ta ăn mỗi ngày một viên.

Bây giờ anh ta đã có thực lực Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.

Những người bình thường này ở trước mặt anh ta không đáng là gì.

Như đã dự đoán, chỉ trong chốc lát Cao Đại Cường đã đánh ngã sáu vệ sĩ đang lao đến.

Anh ta bước tới, nắm lấy cổ áo Mã Vận Tường hét lớn: “Dám đánh mẹ tôi.”

Anh ta giơ tay lên đấm vào mặt Mã Vận Tường.


Trên mặt Mã Vận Tường sưng lên một khối u lớn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trông giống như nửa cái đầu heo.

Thiệu Hiểu Liên ở một bên bị hình ảnh này làm cho sợ ngây người, Cao Đại Cường từ khỉ nào lại trở nên mạnh như vậy.

Sáu vệ sĩ đều là những người luyện võ thân hình to lớn, nhưng ở trước mặt anh ta giống như những đứa trẻ, đấm một cái đã đấm tất cả ngã xuống đất.

Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng cô ta không tin Cao Đại Cường có đủ thực lực để khiêu chiến nhà họ Mã.

Mặc dù nhà họ Mã không bằng hai gia tộc lớn, nhưng sau lưng lại có La Hán Đường làm chỗ dựa.

Mối quan hệ giữa Mã Thiên Hoa và La Hán Đường cũng khá tốt.

Cô ta bước tới đỡ Mã Vận Tường dậy, khi nhìn thấy khuôn mặt giống như đầu heo của Mã Vận Tường, cô ta hét vào mặt Cao Đại Cường: “Anh có biết mình đang làm gì không? Đây là cậu ấm nhà họ Mã đây.”

“Các người chết chắc rồi, dám đánh Mã thiếu, các người đừng hòng sống được.”

Cao Đại Cường không để ý đến người phụ nữ này, xoay người bước tới bên cạnh Dương Phàm, lạnh lùng nói: “Anh Phàm, em không thể để bọn họ bắt nạt mẹ em, mọi việc em làm em sẽ tự mình gánh chịu, anh đưa Mộng Dao đi đi.”


Thật ra anh ta muốn Dương Phàm đưa mẹ mình đi, nhưng nghĩ lại nếu làm vậy sẽ liên lụy đến Dương Phàm cho nên mới không nóì.

Dương Phàm cười nhạt nói với Cao Đại Cường: “Cậu ra tay nhẹ quá, người không tàn nhẫn thì không thể đứng vững.”

“Lần sau nhớ đánh mạnh hơn một chút, ít nhất phải để đối thủ có ấn tượng sâu sắc với cậu.”

Cao Đại Cường khẽ gật đầu.

Dương Phàm thấy dì Trương bên cạnh rất lo lắng, mới mở lời an ủỉ: “Dì Trương, là bọn họ ức hiếp chúng ta trước, chúng ta đang chiếm ưu thế.”

“Chiếm ưu thế? Haha, đánh tôi thành ra thế này thì chuẩn bị gánh chịu cơn trút giận của nhà họ Mã đỉ.”

Mã Vận Tường cố gắng đứng dậy, hét lên với đám người Dương Phàm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận