Tuyệt Thế Long Thần

Dương Phàm không kiêng dè mà đá vào mông Cao Đại Cường một cái: “Thằng nhóc này, cậu không nhớ tôi sao?1′

Trương Nguyệt Anh đứng một bên nín khóc rồi mỉm cười, nói với Cao Đại Cường: “Cậu ấy là Dương Thanh Hảì, trước đây từng sống ở nhà chú Tô bên cạnh nhà mình đấy.”

Vẻ mặt Cao Đại Cường kinh ngạc, đánh giá Dương Phàm: “Dương Thanh Hải?”

Dương Phàm gật đầu, cười nói: “Bây giờ tôi tên là Dương Phàm, sư phụ đã đổi tên cho tôi rồi.”

Vẻ mặt Cao Đại Cường thật thà nói: “Thay đổi nhiều đến thế ư?”

Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Tôi đang đứng trước mặt cậu đây, cậu xem tôi có mấy phần giống trước đây.”

Cao Đại Cường cười ha ha nói: “Hàn giang

cỏ cô ảnh, giang hồ có cố nhân, gặp nhau cần gì biết có từng quen.”

*Ý nghĩa của câu này là bên bờ sông lạnh lẽo có bóng người lẻ loi, như người bạn cũ trong giang hồ, hôm nay gặp lại sao còn bận tâm hỏi ta có quen nhau không.


Sau khỉ nói câu này, anh ta hung hăng ôm chặt lấy Dương Phàm.

Tô Mộng Dao ở một bên liếc mắt nhìn hai người, tại sao bọn họ còn nói mật mã ở đây chú?

Thấy sức khoẻ của Cao Đại Cường đã bình thường, Lão Lạc cũng chào tạm biệt Dương Phàm rồi trực tiếp rời đi.

Dương Phàm bảo Trương Nguyệt Anh thu dọn một chút rồi tạm thời ở lại biệt thự của hắn hai ngày.

Tô Mộng Dao trò chuyện một lúc rồi giúp bà ấy thu dọn xong mới rời đỉ.

Đến biệt thự số 1 ở Tân Giang Hoa Uyển, Dương Phàm nói với Cao Đại Cường: “Ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến công ty, từ nay cậu sẽ chịu trách nhiệm về an ninh của công ty.”

“Công ty sẽ cấp cho cậu một căn nhà, khỉ

đó cậu có thể chuyển qua đó, trong hai ngày này cậu ở cùng với tôi, tôi sẽ dạy cho cậu một số công pháp và võ thuật.1′

Hai mẹ con Cao Đại Đường rối rít cảm ơn Dương Phàm.

Đường Ngữ Yên đã tan làm về nhà, nhìn thấy Đường Ngữ Yên, Trương Nguyệt Anh khen ngợi: “Tiểu Phàm đúng là thật tài giỏi, tìm được một người vợ xinh đẹp quá đi.”

Nghe vậy, Đường Ngữ Yên cũng không phản bác, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Tôi đi nấu cơm.”

Trương Nguyệt Anh vội vàng đuổi theo nói: “Việc nấu ăn cứ để dì làm là được.”

Dương Phàm cười vỗ vỗ vai Cao Đại Cường: “Nếu làm tốt thì sau này anh sẽ tìm cho cậu một người cô em dâu.”

Cao Đại Cường cười ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh Phàm.”


Tận dụng thời gian rảnh rỗi này, Dương Phàm lại dẫn Cao Đại Cường vào sân.

“Bây giờ tôi sẽ dạy cậu cách khống chế chân khí trong cơ thể, sau này cậu có thể tự mình luyện tập.”

Cao Đại Cường gật đầu và hỏi Dương

Phàm:” Anh Phàm, anh có mạnh hơn em không?1′

Cảm nhận được những thay đổi trong cơ thể, Cao Đại Cường cảm thấy như mình vô địch thiên hạ.

Dương Phàm bật cười, thằng nhóc này có chút kiêu căng nha!

Hắn giơ tay lên và đấm vào ngực Cao Đại Cường, Cao Đại Cường đang định né nhưng lại phát hiện ra cú đấm tưởng như bình thường không có gì lạ của Dương Phàm rất khó có thể né tránh.

Anh ta đã bị cú đấm này đánh bay thẳng ra ngoài.

Dương Phàm lấn người lên, lại đấm một cú nữa…

“Đầu hàng…” Sau vài cú đấm, Cao Đại Cường không thể chống trả, Cao Đại Cường chỉ đành hét lên chịu thua.

Cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể, Cao Đại Cường bất lực nói: “Anh đánh thật đấy à?”


Tất nhiên là Dương Phàm đánh thật, con đường võ học không được kiêu căng, nếu không đánh bại tinh thần kiêu ngạo và nôn nóng của

Cao Đại Cường thì rất khó có bất kỳ tiến bộ nào.

Dương Phàm biểu diễn một đoạn trong cho Cao Đại Cường rồi bảo anh ta luyện tập.

Cao Đại Cường rất nghiêm túc, thậm chí còn không ăn tối mà cứ suy nghĩ mãi cho đến mười một giờ tối, sau khi nắm vững công pháp đến thành thạo thì mới đỉ ngủ.

Mấy ngày tiếp theo, Dương Phàm đã hướng dẫn Cao Đại Cường học một cách tổng quan, lại truyền đạt cho anh ta bộ.

Sau khỉ hoàn tất mọi thủ tục ở công ty, nhà cũng được cấp xong, lúc này hai mẹ con Cao Đại Cường mới chuyển đến nơi ở mới.

Cao Đại Cường rất nghiêm túc học tập và luyện tập chăm chỉ mỗi ngày.

Vất vả lắm mới có được cơ hội này, anh ta đương nhiên sẽ nắm chắc thật tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui