Dương Phàm chạy ra khỏi phòng, thấy không có aỉ đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng hắn vô cùng hối hận, tại sao lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ.
Vừa rồi đối phương cũng không nhận ra mình, vậy mà mình lại chủ động khai tên ra.
Đúng là ngu ngốc.
Lần này coi như mất hết mặt mũi fôỉ, cũng không biết sau này khi gặp lại nhau phải làm gì.
Nghĩ kỹ lại, Lý Thi Hàm là người ở Kinh Thành, sau này có lẽ sẽ không có nhiều cơ hội gặp mặt, lúc này hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Bữa tối hắn mua cho Đường Ngữ Yên trước đó đã bj bỏ lại trên sân thượng, hắn lại tìm một nơi khác và mua lại một phần cơm gà kho rồi mới quay về Tân Giang Hoa Uyển.
Lúc Dương Phàm trở về biệt thự, Đường Ngữ Yên cũng vừa về đến nhà.
Sau một ngày bận rộn, lại còn phải làm thêm nhiều giờ, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ngữ Yên có vẻ hơi mệt mỏi.
Thấy Dương Phàm về, Đường Ngữ Yên hỏi: “Anh Phàm, anh đã ăn cơm chưa?”
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, còn giơ phần cơm trong tay lên nói: “Tôi ăn rồi, còn mua thêm cho cô một phần này.”
Trong lòng Đường Ngữ Yên ấm áp, cười rạng rỡ nói: “Cảm ơn anh.”
Nói cảm ơn xong, cô nhận cơm gà kho từ tay Dương Phàm, bắt đầu ăn một cách vui vẻ.
Dương Phàm vừa cười vừa nói: “Công việc bận rộn lắm sao, có muốn tìm thêm một thư ký cùng chia sẻ công việc với cô không?”
Đường Ngữ Yên nuốt cơm trong miệng rồi nói: “Không cần, chỉ là dạo này có hơi nhiều việc thôi, tôi có thể giải quyết được.”
Cô rất cần công việc này nên muốn để ông chủ thấy được giá trị của cô.
“Anh Phàm, sao mặt anh bẩn thế?”
Lúc này Dương Phàm mới nhớ ra cả người mình đều dính đầy bụi nên vội vàng đi rửa mặt, sau đó thay một bộ đồ ngủ.
Dương Phàm không nói gì nữa, đi đến tủ lạnh lâỳ ra một chai rượu Vodka nồng độ cao, dừng rượu chần một quả trứng rồi đặt lên trên cơm cho Đường Ngữ Yên.
“Ăn cái này đi, có thể trị khỏi bệnh lạnh dạ dày của cô đây.” Dương Phàm thản nhiên nói.
Đường Ngữ Yên hơi sửng sốt, tò mò nhìn Dương Phàm rồi hỏi: “Sao anh biết tôi bị lạnh dạ dày.”
Suốt những năm qua, cuộc sống của Đường Ngữ Yên đã gặp nhiều khó khăn, phải chạy ngược chạy xuôi, ăn uống rất khó đúng giờ, rất hay phải nhịn đói nên bệnh lạnh dạ dày cũng xuất hiện.
Dương Phàm nhẹ nhàng cười: “Tôi là một bác sĩ Trung y, tất nhiên là tôi biết.”
Đường Ngữ Yên có chút nghi hoặc cắn một miếng trứng chần, hỏi Dương Phàm: “Cho dù anh là bác sĩ Trung y, anh cũng phải bắt mạch đúng không? Nhưng đằng này anh thậm chí còn chưa chạm vào tôi.”
Dương Phàm cười nói: “Đang ăn thì đừng có nói chuyện, cò nam quả nữ ở chung với nhau, tôi không dám đảm bảo có thể chịu được sự quyến rũ này.”
“Làm sao cô biết tôi chưa từng chạm vào cô, nói không chừng là tôi đã bỏ thuốc cô rồi chạm vào cô đây.”
Đường Ngữ Yên đỏ bừng mặt vì xấu hổ, khi
nghe câu nói sau của Dương Phàm trong lòng cô càng bất an hơn.
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, sau đó mở miệng phản bác: “Anh làm tôi hôn mê mà còn có tâm trạng bắt mạch cho tôi à? Nếu như tôi tin anh thì bệnh nghề nghiệp của anh quá nghiêm trọng rồi.”
Đường Ngữ Yên liếc nhìn Dương Phàm, tất nhiên cô không tin lời nói của Dương Phàm.
Những ngày ở chung với nhau, cô phát hiện Dương Phàm ăn nói có chút không đứng đắn nhưng nhân cách thì không tệ.
Hắn không thể nào làm ra chuyện như vậy.
Sau khi ăn xong, Đường Ngữ Yên nói với Dương Phàm: “Nói đi cũng phải nói lại, đúng là rất dê chịu, dạ dày của tôi cảm thấy ấm hơn rồi.”
Dương Phàm cười nói: “Kể từ bây giờ, mỗi ngày cô hãy ăn một quả, sau một tuần, dạ dày của cô sẽ không còn cảm giác khó chịu nữa.”
“Nhớ kỹ, nhất định phải dùng trứng gà mái mới được.”
Đường Ngữ Yên sửng sốt hỏi: “Tại sao?”
Dương Phàm cười ha ha: “Bởi vì gà trống không biết đẻ trứng.”
Nói xong hắn đứng dậy đi tắm rồi đi ngủ.
Đường Ngữ Yên:
Nhìn bóng lưng Dương Phàm rời đi, trong lòng Đường Ngữ Yên cảm thấy rất phức tạp.
Nếu người này là chồng của cô thì tốt biết bao.
Sống cực khổ nhiều năm như thế, cô đã nếm đủ sự khắc nghiệt của cuộc sống.
Đã rất lâu rồi, không ai đối xử tốt với cô qiốnq như Dươnq Phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...