TÒ Mộng Dao hỏi Dương Phàm mục đích sử dụng của khoản vay, Dương Phàm cười thần bí: “Bí mật kỉnh doanh, mấy ngày nữa em sẽ biết.”
Tô Mộng Dao cũng không hỏi nhiều nữa: “Đúng là hối hận vì lúc đó em đã giúp Hầu Phân nhiều như vậy, không ngờ lại đổi lấy một kẻ thù.”
Dương Phàm nghiêm túc nóỉ: “Nắm gạo khi đói thì thành ơn, gánh gạo khỉ đã đủ thì thành oán. Đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi”
“Sau này em phải nhớ kỹ, làm sai điều gì cũng đừng hối hận, nếu hối hận cũng đừng nói với những người không nên biết.”
Tô Mộng Dao nhìn Dương Phàm, đây là lần đầu tiên Dương Phàm nghiêm túc nói lý lẽ với cô ây.
“Tại sao không thề đề người ta biết mình hối hận?” Tô Mộng Dao hỏi.
Dương Phàm cười nói: “Bởi vì ngoài việc cười nhạo em, người ta cũng không làm được gì.”
Tô Mộng Dao giống như đã hiểu ra, gật gật đầu, sau đó cô ấy lái xe đưa Dương Phàm về thẳng Tân Giang Hoa Uyển.
Sau khi về đến nhà, Dương Phàm trực tiếp gọi điện thoại cho Bộ trưởng Từ của bộ Quảng Điện, bảo ông ấy sắp xếp việc thu thập một số chuyện kinh doanh không đàng hoàng của nhà họ Từ ở Giang Thành.
Đương nhiên hắn không lo không tìm được những thứ này, dù sao bọn họ đã làm ăn phát triển đến mức này rồi, chắc chắn sẽ có những thứ không thể cho người khác biết.
Sáng ngày hôm sau, tin tức liên quan tới nhà họ Từ đã chiếm đóng hot search của các truyền thông lớn.
“Tập đoàn Từ Thị bị nghi ngờ vụ cưỡng ép gây thương tích cho người ta, dẫn tới tố tụng.”
“Tập đoàn Từ Thị bị nghỉ ngờ trốn thuế…”
“Tập đoàn Từ Thị cạnh tranh không đàng hoàng, phơi bày chuyện hối lộ…”
Bỗng chốc, đủ chuyện bê bối của tập đoàn Từ Thị bị đồn rất sôi nổi.
Trong một ngày, cổ phiếu của Từ Thị đã rớt giá thảm hạỉ như nhảy cầu.
Cùng lúc đó, tập đoàn Hồng Hạo tuyên bố tiến hành chế tài thương mại với tập đoàn Từ Thị, hủy bỏ tất cả hạng mục đang hợp tác với bọn họ.
Tập đoàn Từ Thị vừa lấy được hạng mục ở bên Hồng Hạo, đã có mấy trăm triệu vốn đầu tư để đặt nền tảng rồi.
Bởi vì trong hợp đồng có quy định, những hành vỉ xấu do một bên đơn phương tạo ra làm ảnh hưởng đến danh dự thì bên còn lại có quyền trực tiếp kết thúc hợp tác. Cho nên bọn họ cũng không cần bồi thường tiền vỉ phạm hợp đồng.
Có người mở đầu thì sẽ có người làm theo.
Rất nhiều đối tác của nhà họ Từ đều lần lượt tuyên bố hủy bỏ hợp tác, để tránh cửa thành cháy làm vạ lây cá dưới ao.
Bỗng chốc, tiếng xấu của nhà họ Từ vang xa, giống như chuột qua đường vậy.
Dương Phàm ung dung ngồi trong phòng làm việc, xem dao động của thị trường chứng khoán trong máy tính trước mặt.
Cùng lúc này, nội bộ tập đoàn Từ Thị đã loạn như một nồi cháo.
Thực ra cháo không loạn, cái loạn là cháo thập cẩm.
Các cổ đông nhỏ lần lượt đến công ty truy cứu trách nhiệm, đó là tiền sống của bọn họ, thế mà đã bị tụt gần như không còn gì.
Nhưng mà cho dù bọn họ có ép chết Từ Lạc Doanh thì cũng không còn cách nào khác.
Suy cho cùng Từ Lạc Doanh mới là cổ đông lớn, tiền vốn bị tụt còn thảm hơn bọn họ nhiều.
Chưa được mấy ngày, tập đoàn Từ Thị đã hoàn toàn tê liệt. Đề tự bảo vệ chính mình, các cổ đông Lân lượt bán cổ phần của mình với giá thấp.
Nhưng có aỉ sẽ mua chú?
Từng người bọn họ gấp tới mức giống như kiến bò trên chảo nóng.
Mãi đến khỉ một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ra mặt thu mua cổ phiếu của tập đoàn Từ Thị.
Những người này mới nhao nhao chuyển nhượng vốn cổ phần trong tay với giá thấp, giống như người sắp chết khát trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo vậy.
Trải qua một loạt đả kích này, tập đoàn Từ Thị vốn có giá trị thị trường là tám tỉ, giờ đã tụt xuống còn bốn tỉ.
Những cổ phiếu rải rác này chiếm khoảng 50% của tập đoàn Từ Thị.
Tất nhiên người đàn ông này là do Dương Phàm sắp xếp.
Người đàn ông tên là Đới Kiếm Phong, chính là chồng của Vương Na – Tổng giám đốc tập đoàn Hồng Hạo.
Sau khi chữa khỏi bệnh cho anh ta, Dương Phàm mới biết Đới Kiếm Phong là một thiên tài thương mại, người sáng lập của tập đoàn Hồng Hạo.
Vê sau, dưới sự khống chế của tư bản, dây chuyền vốn của công ty xảy ra vấn đề, anh ta bị ép phải chuyển nhượng ra ngoài.
Sau đó, tập đoàn Hồng Hạo bị đệ tử của núi Nhị Long thu mua rồi tặng cho Dương Phàm.
Năng lực đàm phán của Đới Kiếm Phong vẫn rất tốt, anh ta chỉ mất một tỉ hai đã mua hết toàn bộ vốn cổ phần trị giá hai tỉ.
Những cổ đông kia của Từ Thị cũng không ngốc, bọn họ thấy Từ Thị sắp phá sản, cái gì bán được đều là tiền, còn tốt hơn biến thành tờ giấy bỏ đi ở trong tay.
Chưa được mấy ngày, Từ Lạc Doanh cũng
đã bán cổ phần trong tay cho Đới Kiếm Phong.
Cứ như vậy, Dương Phàm chỉ mất hai tỉ rưỡi đã lấy được tất cả cổ phần của tập đoàn Từ Thị rồi.
Sau khỉ cổ phần về tay, tất cả những chuyện bê bối của Từ Thị bị các truyền thông lớn tung ra đêu không cánh mà bay.
Thay vào đó là tin tức Chủ tịch thần bí của tập đoàn Hồng Hạo thu mua tập đoàn Từ Thị.
Tập đoàn Hồng Hạo cũng chính thức gửi công văn, tập đoàn Từ Thị đổi tên thành tập đoàn Thành Phong, trở thành công ty con của tập đoàn Hồng Hạo, tiếp theo nó sẽ phát triển mạnh mẽ.
Tất cả hạng mục của tập đoàn dều có quyền ưu tiên lựa chọn.
Dương Phàm rất hào hứng ngồi trước bàn làm việc, đợi cổ phiếu tăng trở lại.
Đường Ngữ Yên gõ cửa bước vào: “Anh Phàm, gần đây làm việc nghiêm túc vậy à?”
Dương Phàm nhìn cô, hỏi: “Mua cổ phiếu không, sắp tăng giá rồi.”
Đường Ngữ Yên mặc một bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng tay áo dài năm phân, váy dip, vóc dáng hoạt bát hấp dẫn hiện lên rõ ràng, trông rất
cuốn hút.
Dương Phàm cười nói: “Cò mặc bộ đồ này đúng là đỉnh của chóp”
Trên khuôn mặt tinh tế của Đường Ngữ Yên hơi đỏ lên, xấu hổ nói: “Cảm ơn anh Phàm đã khen”
Dương Phàm phì cười: “Tôi không có khen cô, đỉnh của chóp này nghĩa là hơi lẳng lơ”
Nghe vậy, khuôn mặt của Đường Ngữ Yên nháy mắt đã càng đỏ hơn, cô lườm Dương Phàm, miệng nhỏ gợi cảm hơi cong lên:
“Chẳng đứng đắn gì hết”
Dương Phàm cười ha ha: “Cho cô chút vốn cố phần của Thành Phong nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...