Sau khi hai người đi, trong phòng riêng ở tầng hai của quán bar Tâm Duyệt, Hứa Chí Cường hút xì gà, luôn miệng nói xui xẻo.
Cù Cánh Oánh nhỏ giọng hỏi: “Chí Cường, hôm nay anh sao vậy, lẽ nào người kia có bối cảnh khủng khiếp gì?”
Hứa Chí Cường hút mạnh một hơi xì gà, lạnh lùng nói: “Có bối cảnh khủng khiếp ư? Hắn không cân bối cảnh gì cả”
“Tóm lại sau này lau mắt sáng lên chút, đến đại sư huynh của tôi cũng phải nhìn sắc mặt của hắn đấy”
Cù Oánh Oánh đã kỉnh ngạc đến tột cùng, từ khi nào mà Giang Thành có nhân vật trâu bò như vậy?
Đại sư huynh của ông chủ Hứa là Chiến Thần của Trung Quốc, ngay cả ông ta cũng phải xem sắc mặt của người trẻ tuổi này ư?
Nghĩ đến đây, Cù Oánh Cánh hít một hơỉ khí lạnh, cô ta không phải kẻ ngốc, tất nhiên không hỏi nhiều nữa.
Nhưng thanh niên cả tay đầy vết chai sạn ở bên cạnh kia rất tò mò: “Người kia rất mạnh, hôm nào tôi phải tìm hắn nhờ chỉ điểm một chút
Hứa Chí Cường liếc nhìn thanh niên kia và nghĩ thầm, tìm hắn nhờ chỉ điểm ư, nếu làm vậy, cậu sẽ bị đánh đến nỗi không thiết sống nữa, cậu sẽ nghĩ không ra tại sao đều là con người mà lại có sự chênh lệch lại lớn như vậy?
Lúc này, một bảo vệ gõ cửa rồi bước vào: “Ông chủ, chị Oánh, Đường Kim Bảo đã tắt thở rồi, vệ sĩ kia cũng thành kẻ tàn phế rồi.”
Vẻ mặt Hứa Chí Cường dở khóc dở cười, tiểu sư thúc đang muốn ông ta gánh tội thay ư!
Hôm nay ông ta ra ngoài không xem ngày thì phải, sao lại gặp phải chuyện này chứ?
Xem ra vụ việc của nhà họ Đường không giúp cũng không được rồi, cũng may Đường Kim Bảo chỉ là con thứ, nếu không ông ta thật sự không ép nổi chuyện này xuống.
Sau khi đưa Tô Mộng Dao về nhà, Dương Phàm về thẳng Tân Giang Hoa Uyển.
Đường Ngữ Yên đã tan ca trở về nhà, thấy Dương Phàm bước vào, cò hỏi: “Anh Phàm, hôm nay anh muốn ăn gì, tôi nấu cho anh.”
Trong lòng Dương Phàm chợt ấm áp, chẳng trách ai cũng nói trong nhà vẫn nên có
phụ nữ, cảm giác thật sự không tệ.
Dương Phàm cười nói: “Ăn gì cũng được, tôi không kén ăn.”
Đường Ngữ Yên mỉm cười, trực tiếp đi nấu cơm.
Đường Ngữ Yên mặc một áo choàng ngủ dài màu hồng có hoa văn, dáng người lả lướt làm nổi bật đường cong lồi lõm của cô.
Áo ngủ mà, bất kể là dài cỡ nào thì vẫn không che được hết chân.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Dương Phàm không khỏi cảm thán: “Đôi chân này, không vác trên vai thì thật đáng tiếc rồi.”
Trên khuôn mặt tỉnh xảo của Đường Ngữ Yên nổỉ lên vẻ đỏ ửng, giả vờ không nghe thấy, trực tiếp ấn khởi động máy hút mùi.
Lúc này, điện thoại của Dương Phàm vang lên, nhìn thấy là Vương Lạc Phong gọi đến, lông mày hắn hơi cau lại, ấn nút nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy đầu bên kia quan tâm hỏi han: “Tiểu sư thức, đã ăn cơm chưa?”
Dương Phàm thản nhiên trả lời: “Đang định ăn đây, có chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại, Vương Lạc Phong cười nói: “Chẳng phải con nghe nói tiểu sư thúc xuống núi rồi nên gọi tới hỏi thăm một tiếng à?”
“Lão sư tổ thường hay nói tiểu sư thúc là kỳ tài có một không ha ỉ, là tấm gương học tập của hậu bối chúng con, sự ngưỡng mộ của con đối với tiểu sư thúc giống như nước sông cuồn cuộn..”
Không đợi Vương Lạc Phong nói xong, Dương Phàm trực tiếp cắt ngang lời của ông ta: “Được rồi, được rồi, được rồi, có chuyện gì ông nói đi, tôi giúp ông là được chứ gì?”
Đường đường là Chiến Thần cũng không biết nịnh bợ, cứ nghiêm khắc như thế thì ai mà chịu nổi chứ.
Vương Lạc Phong cười ha ha: “Tiểu sư thúc đúng là có đôi mắt tinh tường, vậy con sẽ không khách sáo nữa.”
Dương Phàm tức giận nói vào trong điện thoại: “ông cũng chỉ là người đánh trận, vớỉ khả năng nịnh bợ của ông, nếu như ông là quan chức thì chắc bây giờ ngay cả một chức vụ tiểu đội trưởng ông cũng không làm được.”
“Chuyện gì, nói nhanh lên.”
Đầu bên kia điện thoại, Vương Lạc Phong
cười he he, nói: “Bên này xảy ra chút chuyện, có mấy người từ nước Mỹ nhập cảnh phi pháp, làm cho một cao thủ núi Nhị Long bị thương nặng.”
“Hiện giờ quốc gia đã thành lập một nhóm hành động đặc biệt, con cảm thấy sự việc không hề đơn giản nên muốn bảo người tới làm đội trưởng của nhóm hành động này”
Nghe vậy, Dương Phàm không hề khách sáo nói: “Không có hứng”
Tôi xuống núi để hóa duyên chứ không phải xuống để tham gia đấu tranh với các ông.
Vương Lạc Phong tiếp tục khuyên: “Người bị thương nặng kia không chỉ là người của núi Nhị Long, còn là một trung tướng của Trung Quốc. Chuyện này liên quan đến thể diện của Trung Quốc chúng ta, nếu không phải con không phân thân ra được thì con đã tự mình đi rồi”
“Tiểu sư thúc, năng lực càng lớn thì trách nhiệm sẽ càng lớn, người giúp con một Lân đi.”
Nếu như để người khác biết cuộc điện thoại này, sợ rằng sẽ kinh ngạc đến ngoác cả mồm.
Đường đường là Chiến Thần Trung Quốc oai phong lẫm liệt, vậy mà đang đi cầu xin người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...