Dương Phàm uống hết rượu trong chai và nói với người phục vụ đang ngơ ngác: “Khui rượu đi, ngơ ngác làm gì?”
Đường Kim Bảo ngồi một bên nhìn về phía người đàn ông đeo kính râm bên cạnh.
Người đàn ông xòe một bàn tay ra, cũng rất khó hiểu.
Bọn họ đã từng sử dụng loại thuốc này rất nhiều lần, cho dù là cô bé hơn mười tuổi hay mấy bà dì mấy chục tuổi, bọn họ đều ngã xuống đất không có ngoại lệ.
Tại sao hòm nay lại mất hiệu lực chứ?
Đường Kỉm Bảo liếc qua Tô Mộng Dao, không thể để con thiên nga trắng đã nấu chín này bay đi được?
Anh ta hạ quyết tâm, nói với Dương Phàm: ‘Tửu lượng tốt, ngưỡng mộ, tôi mời anh một ly.”
Dương Phàm cũng không khách sáo, lại cầm một chai rượu lên, trực tiếp uống hết một chai.
Tống Mỹ Kiều và Từ Khôn hiểu ý, cũng bắt đầu nâng ly mời rượu Dương Phàm.
Trong quán bar, nhiều người đã quên mục
đích mình đến đây là để uống rượu, nhao nhao lại gần xem cảnh này.
Từ Mộng Dao muốn khuyên Dương Phàm nhưng cô ấy khuyên không được.
Cứ thế này, dưới ánh mắt kỉnh ngạc của mọi người, Dương Phàm lần lượt uống hết mười chai rượu đỏ.
Hắn vần chưa thoả mãn nói: “Hay là gọi thêm đi.1’
Đường Kỉm Bảo đã nằm trên bờ vực sụp đổ rồi, mấy trăm vạn cứ tiêu hết như vậy sao?
Mặc dù anh ta có tiền, nhưng một lần uống rượu hết mấy trăm vạn vẫn có chút đau lòng, quan trọng nhất là anh ta không lợi dụng được gì.
Chuyện này không phải quá bất công sao?
Điều đáng giận nhất là Dương Phàm vẫn còn tỉnh táo, vẻ mặt hắn vẫn tươi cười vui vẻ.
Nếu như là lúc bình thường, Đường Kim Bảo đã ra lệnh cho vệ sĩ hành động từ lâu rồi, nhưng hôm nay không được.
Quán bar Tâm Duyệt là một chuỗi quán bar có đại lý khắp tỉnh Đông Hải.
Chủ quán bar này là một đệ tử ngoại môn
của núi Nhị Long, nghe nói là sưđiệt của Vương Lạc Phong.
Nhà họ Đường đang cần tìm hắn ta hỗ trợ một số việc, nên đã cử Đường Kim Bảo đến tận Giang Thành.
Bởi vì ông chủ Hứa Chí Cường của quán bar Tâm Duyệt, đã đến Giang Thành vài ngày trước.
Đường Kim Bảo đen mặt nói với Dương Phàm: “Thằng nhóc, mày kiêu căng quá đây.”
“Mày biết tao là ai không?”
Nhìn thấy Đường Kim Bảo sắp trở mặt, Từ Khôn và Tống Mỹ Kiều ngồi bên cạnh ra vẻ đắc ý-
Bọn họ đã không vừa mắt Dương Phàm từ lâu rồi, nếu Đường Kim Bảo có thể xử lý được thì tốt.
Dương Phàm vừa cười vừa nói: “Tôi không biết, cũng không muốn biết, tôi quan tâm anh là ai làm gì?”
Đường Kim Bảo cười mỉa mai: “ở Giang Thành nhỏ bé này mà lại có người không để nhà họ Đường tôi vào mắt, mày chờ đi, con mẹ nó, mày chết chắc rồi.”
Mọi người xung quanh nghe thấy Đường
Kim Bảo là người nhà họ Đường ở tỉnh lỵ thì đều nhìn Dương Phàm bằng ánh mắt thương hại.
Vị thiếu gia nhà họ Đường này đã có tiếng xấu vang xa từ lâu, chỉ riêng những người bị anh ta làm nhục rồi tự sát cũng đã có vài người.
Cuối cùng cũng không giải quyết được gì, luật lệ thường dành cho người bình thường.
Đường Kim Bảo nói xong cũng đứng dậy rời đi, anh ta giơ tay lướt ngang cổ, ra hiệu cho vệ sĩ xử lý Dương Phàm sau khi ra khỏi quán bar.
Dương Phàm trực tiếp đưa tay ngăn anh ta lại: “Tôi có chết hay không không phải do anh nói, nhưng chuyện anh bỏ thuốc chúng tôi thì phải nói rõ ràng.”
Nghe Dương Phàm nói vậy, lúc này Tô Mộng Dao mới hiểu tại sao Dương Phàm lại cướp rượu của mình.
Cô ấy thì thầm với Dương Phàm: “Bỏ đi, chúng ta không thể đắc tội với nhà họ Đường, chịu thiệt là phúc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...