Tuyệt Thế Long Thần

Kinh mạch đã bị tắc nghẽn lâu như vậy, muốn thông suốt cũng có chút đau đớn.

Nhìn thấy cơ thề Đới Kiếm Phong run rây, trong lòng Vương Na đứng một bên cạnh lập tức run lên, trong lòng lại nhen nhóm hy vọng.

Cùng lúc đó, đám người viện trưởng cũng trợn mắt nhìn chằm chằm cơ thể Đới Kiếm Phong.

Mấy phút sau, sự đau đớn trên mặt Đới Kiếm Phong càng lúc càng rõ ràng, trên trán bắt đầu toát mồ hôi hột.

Vẻ mặt mọi người trong phòng đêu lo lắng,

chỉ có Dương Phàm là có vẻ bình tĩnh.

Khoảng hai phút sau, Đới Kiếm Phong đột nhiên ngồi dậy, lẩm bẩm: “A… đau quá, đau quá.1′

Vương Na vội vàng bước tới hỏi Dương Phàm: “ông chủ, chuyện này…”

Chưa nói xong, cô ấy như nghĩ đến cái gì, kêu lên: “Chồng ơi, anh có thể cử động!”

Đới Kiếm Phong đã nằm suốt mấy năm, cơ bắp trên người đã bắt đầu teo lại, ngồi ở chỗ đó khó có thể chống đỡ, cơ thể sắp ngã về phía sau.


Vương Na bước tới ôm lấy anh ta, khóc không thành tiếng từ lâu, để những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.

Chỉ có cô ấy mới biết mình làm thế nào sống qua mấy năm này.

Dương Phàm nhanh chóng kéo cô ấy sang một bên: “Đừng vội, kim châm còn chưa được lấy ra.”

Đới Kiếm Phong nằm xuống giường, Dương Phàm thu hồi toàn bộ kim bạc.

“Các mò cơ trên các bộ phận của chồng cô, tôi cũng đồng thời điều trị rồi, hai ngày nữa bình phục có thể xuống giường đi lại.”

Vương Na che miệng khóc thút thít, nghe thấy lời nói của Dương Phàm, gật đầu liên tục, trong ánh mắt chứa đầy sự biết ơn.

Dương Phàm cũng không an ủỉ cô ấy, khóc được sẽ nhẹ nhõm hơn, hắn mỉm cười nói với Trần Cương đứng bên cạnh đang kỉnh ngạc không kịp phản ứng: “Xem ra Tây y còn chưa nghiên cứu về kinh mạch đúng không?”

Một lúc lâu sau, Trần Cương mới định thần lại, hừ lạnh rồi thở phì phò bước ra khỏi phòng.

Dương Phàm khẽ mỉm cười, lẩm bẩm với chính mình: “Với tâm lý này có thể trở thành viện trưởng? Dùng tiền mua à?”

Mọi người đứng sau lưng Trần Cương nhìn nhau, bọn họ cũng không giải thích được, một người nằm mấy năm bị mấy cây kim châm lại tốt lên.


Tuy nhiên, khỉ nhìn thấy Trần Cương rời đi, bọn họ không dám ở lại nữa, lần lượt đỉ theo ông ta ra ngoài.

Đây là thực tế, không cần biết bạn có năng lực hay không, chỉ cần bạn có quyền lực thì xung quanh bạn không thiếu người theo đuôi.

Vương Na kiềm chế cảm xúc, không ngừng nói lời cảm ơn với Dương Phàm.

Dương Phàm xua tay, cười nói: “Tiện tay mà thôi, tôi đi trước, hai người nói chuyện đi.”

Nói xong hắn đứng dậy rời đi.

Khỉ về đến nhà, Đường Ngữ Yên đang nấu cơm.

Dương Phàm ngồi xuống ghế sofa mà Cát Ưu đang nằm, nhìn Đường Ngữ Yên đang bận rộn cách đó không xa.

Dáng người thanh tú vẫn mặc quần áo ván phòng.

Bộ đồ này thơm vậy hả, tan làm rồi còn không nỡ cởi ra?

“Ngữ Yên, tại sao về nhà rồi cô còn mặc quần áo văn phòng? Không cảm thấy gò bó à?”

Mặt Đường Ngữ Yên hơi đỏ lên, lắp bắp trả lời: “Tôi quen rồi, chưa kịp thay.”

Thực ra, những năm này Đường Ngữ Yên sống rất tiết kiệm, trên quần áo cũ của cô đã rất mấy lỗ.

Bây giờ sống với Dương Phàm, nếu thay đồ sợ là càng thêm gò bó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận