Mọi người xung quanh thấy cảnh này đều giật mình.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao hai người Ngưng Đan Cảnh hợp lực cũng đánh không lại, mà dưới tay chàng trai trẻ này lại như đứa bé ba tuổi vậy, mặc cho hắn giữ lấy.
Lý Thi Hàm ngơ ngác nhìn Dương Phàm, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Trước đây cô ta đã từng đấu với Dương Phàm khi hắn "nhìn trộm" cô ta tắm, mặc dù đánh không lại nhưng lúc đó theo cô ta đánh giá thì Dương Phàm cao lắm là Ngưng Đan Cảnh.
Dù sao thì vẫn phải xem độ tuổi.
Bây giờ cô ta mới biết mình đã đánh giá thấp thực lực của Dương Phàm một cách nghiêm trọng.
Koizumi thấy Dương Phàm mạnh như vậy, cho dù một đao ông ta cũng không chém được, biết mình đánh không lại, nên dùng Ẩn Tự Quyết muốn bỏ chạy.
Dương Phàm cười híp mắt giơ tay lên, một phong ấn mạnh mẽ lập tức phong ấn Koizumi tại chỗ.
"Bầu không khí đã tăng cao đến mức này, nếu tôi để ông chạy thoát thì có khó xử không? Muốn tôi mất mặt à.
Sau khi nói xong, hắn đột nhiên nắm chặt tay, chỉ thấy toàn thân Koizumi co giật, phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.
Ông ta không còn chút chân khí nào trong cơ thể nữa, đã bị phế bỏ.
Ban đầu Dương Phàm muốn Hầu Hiểu Linh luyện tập thêm một chút nữa, nhưng khi thấy ông ta sử dụng Ẩn Tự Quyết thì hắn đã từ bỏ ý định.
Lỡ đâu không chú ý để ông ta chạy thoát thì có chút lúng túng.
Đám người đứng sau lưng Koizumi thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, đang định bỏ chạy thì đã bị Dương Phàm tát mỗi người một cái, tất cả đều bị phế bỏ.
Sau khi thấy vết thương của mọi người không nghiêm trọng, chỉ cần hai ngày là có thể hồi phục, Dương Phàm đưa cho mỗi người một viên Tôi Linh Đan cấp ba để hỗ trợ quá trình hồi phục.
Những người này đều chủ động giúp đỡ, dù biết đánh không lại nhưng vẫn rất dũng cảm đứng lên.
Tất cả mọi người nhìn thấy Tôi Linh Đan thì lại kinh ngạc.
Giá trên thị trường của món đồ chơi này ít nhất cũng là 10 triệu một viên, chàng trai trẻ này cũng tùy hứng quá, một lần có thể lấy ra 10 viên?
Sau khi uống xong, bọn họ mới biết mình đã nghĩ sai rồi, so với năng lượng chứa đựng trong viên Tôi Linh Đan này thì đan dược trên thị trường không thể sánh bằng.
Năng lượng trong đó gấp mười lần năng lượng của những đan dược trên thị trường.
Mọi người vui vẻ một lúc, cảm ơn Dương Phàm rồi mới lần lượt rời đi.
Những võ giả Luyện Khí Cảnh ở dưới sân khấu thì tiếc nuối không thôi, nếu bọn họ biết có phần thưởng như vậy từ trước, vừa rồi sao bọn họ còn do dự chứ?
Dương Phàm để Sở trưởng Hầu phái người khống chế những người của nước Tiếp Bàn, đợi ở đây để chuyển giao cho quân đội.
Hắn nhìn Lý Thi Hàm hỏi: "Cô có biết vị trí của La Hán Đường không?”
Hắn vẫn đang suy nghĩ về Thất Sát trận của La Hán Đường.
Lý Thi Hàm không hiểu ý của hắn, khẽ gật đầu.
Dương Phàm nói thẳng: "Chúng ta đi qua xem bọn họ đang làm gì."
Sau khi chào Tô Mộng Dao, hắn rời đi cùng Lý Thi Hàm.
Lý Thi Hàm lái một chiếc xe jeep quân dụng, sau khi hai người lên xe, Lý Thi Hàm có chút lo lắng nói: "Mặc dù Tông chủ đã bị anh phế bỏ, nhưng trong La Hán Đường vẫn còn rất nhiều cao thủ."
Cô ta biết Dương Phàm rất mạnh, nhưng người trẻ thường khó tránh khỏi việc bị chiến thắng làm mờ mắt, dù sao thì Phó tông chủ và Tả Hữu sứ của La Hán Đường vẫn còn sống.
Bọn họ đều là cao thủ đã đột phá đến Ngưng Đan Cảnh.
Dương Phàm mỉm cười nói: "Tôi không có hứng thú với bọn họ, cứ lái xe đi, tôi đang vội."
Lý Thi Hàn:
Đúng là một người kiêu ngạo, dù sao thì cô ta cũng là Thiếu tướng, bây giờ lại trở thành tài xế cho hắn.
Đương nhiên, cô ta vẫn tình nguyện làm tài xế, dù sao công lao bắt được Tông chủ của La Hán Đường có lẽ cũng coi là công lao hạng nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...