Võ kỹ được chia thành bốn cấp tùy theo sức mạnh của chúng.
Màu vàng tượng trưng cho võ kỹ Thiên cấp, màu bạc tượng trưng cho võ kỹ Địa cấp, màu đồng tượng trưng cho võ kỹ Huyền cấp và màu đen tượng trưng cho võ kỹ Hoàng cấp.
Quy ước này đến cả người bình thường cũng biết, chủ yếu là tấm thẻ màu bạc trước mắt này quá khó tin.
Lần trước khi võ kỹ Địa cấp xuất hiện ở Giang Thành, gần như đã dấy lên một hồi gió tanh mưa máu, ngay cả các gia tộc lớn ở tỉnh ly cũng đến Giang Thành để tham gia tranh đoạt.
Có thể thấy võ kỹ Địa cấp quý giá đến mức nào.
Nhưng chỉ là bọn họ không biết, Dương Phàm và sư phụ của hắn đã ở ẩn trong núi vài năm, nghiên cứu rất nhiều võ kỹ Thiên cấp và vô số võ kỹ Địa cấp.
Những võ kỹ này về cơ bản đều nằm trong tay Dương Phàm.
Hầu Hiểu Linh vừa nghe nói đây là võ kỹ Địa cấp thì vội vàng xua tay nói: "Không được, cái này tôi không thể nhận."
Dương Phàm không để ý tới cô ta, cười nói: "Cũng có thể là tôi nhớ nhầm, chúng ta thử truyền chân khí vào xem”
Hầu Hiểu Linh thực sự không tin Dương Phàm có võ kỹ Địa cấp, cho dù có thì cũng không lý nào hắn lại tặng cho cô ta.
Không biết Dương Phàm muốn làm trò gì, cô ta nhận lấy tấm thẻ bạc và truyền một chút chân khí vào trong đó.
'Tấm thẻ bạc phát ra ánh huỳnh quang, sau đó hóa thành một tia ánh sáng bạc, xuyên vào trán Hầu Hiểu Linh.
Mọi người có mặt đều kinh ngạc kêu lên.
"Thực sự là võ kỹ, võ kỹ Địa cấp."
"Trời ơi, thật không thể tin được."
Ban đầu, mọi người đều nghĩ là Dương Phàm cố ý cầm tấm thẻ màu bạc để gây ấn tượng với người khác, nhưng không ngờ đó thực sự là võ kỹ, mà còn là võ kỹ Địa cấp.
Ngay cả Khổng Học Văn đứng trong đám người cũng há hốc mồm, vẻ mặt khó tin.
Võ kỹ Địa cấp mà lại tặng cho người khác? Con mẹ nó, tên này mất trí rồi à?
Sau khi Hầu Hiểu Linh cảm nhận được thông tin trong đầu thì cơ thể không khỏi run rẩy.
Cô ta vô tình trở thành võ giả mà còn thoáng cái thành võ giả Ngưng Đan Cảnh.
Điều này khiến cô ta rất phấn khích nhưng vẫn chưa có thời gian để học võ kỹ.
Dù sao thì võ kỹ Hoàng cấp cũng có giá khoảng một nghìn vạn.
Vậy mà bây giờ Dương Phàm đưa cho cô ta võ kỹ Địa cấp, điều này khiến tim cô ta đập rất nhanh. Đam Mỹ Hay
'Theo cô ta thấy, Dương Phàm chắc chắn xem cô ta như một người thân, nghĩ vậy nên gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng lên.
'Thấy dáng vẻ cô ta như vậy, Dương Phàm cười nói: "Có gì đâu mà phải kinh ngạc, cũng không phải đồ tốt gì"
Mọi người xung quanh nghe vậy đều cảm thấy khó chịu.
Võ kỹ Địa cấp mà không phải đồ tốt? Versailles, đây chính là Versailles của Thiên cấp.
*Versailles là tỉnh ly của tỉnh Yvelines, thuộc vùng hành chính Ïle-de-France của nước Pháp.
Hầu Hạ Khởi đứng bên cạnh cũng vô cùng kích động.
Cho dù ông ta là người hiểu biết rộng rãi, trong lúc. này cũng không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng, con gái ông ta chẳng bao lâu nữa sẽ trở nên nổi tiếng.
Thấy Dương Phàm chỉ tiện tay là có thể lấy ra võ kỹ Địa cấp, nhiều người có mặt ở đây đều đến mời rượu Dương Phàm.
Dương Phàm không thích những tình huống như này, sau khi uống hết một ly rượu thì cùng Tô Mộng Dao đi đến một góc khuất.
Mặc dù vậy, vẫn có rất nhiều cô gái đi tới muốn kết bạn với Dương Phàm, nhưng khi nhìn thấy Tô Mộng Dao. ở bên cạnh, phần lớn đều cảm thấy tự ti, không dám bước tới nữa.
Một số ít người đến nói vài câu rồi rời đi. 'Tô Mộng Dao bất lực lắc đầu, dùng ánh mắt chứa đầy tình cảm nói với Dương Phàm: "Khổng Học Văn tuy rất khó ưa nhưng vẫn có chỗ đáng để anh học hỏi."
Dương Phàm nghe cô ấy nói như vậy, đương nhiên biết Tô Mộng Dao đang nói tới việc tặng hoa.
'Thầm mắng một câu: Hắn không muốn học hỏi đâu, bị từ chối trước mặt nhiều người như vậy thật xấu hổ.
Thật khó hiểu, những cô gái dù lớn hay nhỏ vẫn thích hoa, không phải là nên thích cây cỏ sao?
Mặc dù cây cỏ không thơm nhưng lại dễ chịu, xét cho cùng thì quá trình quang hợp sẽ tiêu thụ oxy và làm thay đổi môi trường trong nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...