Tuyệt Thế Long Thần
Đi đến cuối hành lang, Lý Thi Thi lạnh lùng nói: “Tôi muốn biết tu vi hiện tại của anh là gì, vì sao tôi không thể nhìn ra anh là võ giả.”
Dương Phàm cười khinh, hắn thật sự không muốn để ý tới người phụ nữa luôn kiêu ngạo này.
“Tôi có tu vi gì thì liên quan đến cô à?”
Lý Thi Thi nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, thực lực của kẻ thù anh mạnh hơn anh nghĩ.”
Dương Phàm cười nói: “Vậy sao, tôi cũng muốn nói cho cô biết, thực lực của tôi cũng mạnh hơn cô nghĩ.”
Lý Thi Thi trừng mắt nhìn hắn: “Có thể đã đạt tới trình độ của Avengers.”. 𝖳rải nghiệ𝓶 đọc truyện số 1 tại ++ 𝖳rù𝓶𝖳ru yện.𝒱n ++
Dương Phàm cười nói: “Avengers tới Trung Quốc của chúng ta thì sao? Họ không phải chỉ là những người bình thường bị bức xạ biến đổi hay phú nhị đại thích lái xe thể thao à?”
“Không phải Trung Quốc chúng ta cũng có rất nhiều à? Nói chính xác thì chúng ta chỉ có hơn chứ không kém”
“Không phải chỉ là người bị bức xạ biến đổi thôi à? Chỗ chúng ta còn có Gutter Man, Kara Man, Natri
Benzoate Man, Sanju,...”
Lý Thi Thi nghe vậy vừa tức giận vừa buồn cười, không đợi Dương Phàm nói xong đã ngắt lời hắn.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh vậy thôi, anh có cái gì mà đòi kiêu ngạo, trong mắt tôi sự cậy tài khinh người của anh cũng chỉ là một trò cười.”
Lý Thi Thi nói xong thì lập tức xoay người rời đi.
Dương Phàm mỉm cười đi tìm Tô Mộng Dao.
'Tô Mộng Dao thấy Dương Phàm cười đi tới thì hỏi: “Xem ra ngay cả thần y Lý cũng có hảo cảm với anh à?”
Dương Phàm hừ lạnh nói: “Anh không có hứng thú với loại phụ nữ tự cho mình là đúng như cô ấy."
'Tô Mộng Dao vô cùng hứng thú nói: “Người ta là đệ tử đích truyền của Y Môn, có kiêu ngạo một chút cũng bình thường, anh từng nghe đến Y Môn rồi chứ?”
Dương Phàm chỉ cười chứ không trả lời cô ấy.
Y Môn thì sao nào? Lợi hại lắm à? Khi nào rảnh hắn phải đi tìm thăng nhóc Lạc Trần tâm sự một chút mới được, hỏi anh ta dạy dỗ đệ tử kiểu gì vậy.
'Tô Mộng Dao cười nói: “Hiện tại anh có giao tình với thương hội Ngũ Nhạc, sau này có thể đi ngang Giang Thành rồi.”
Dương Phàm tò mò hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ bốn thương hội lớn này còn chia mạnh yếu à?”
'Tô Mộng Dao kiên nhãn giải thích: “Toàn bộ nhà họ Dương của thương hội Ngũ Nhạc đều tu luyện võ đạo, ai dám trêu chọc bọn họ chứ?”
“Hơn nữa, Giang Thành là tổng bộ của thương hội Ngũ Nhạc, những thương hội khác dù sao cũng chỉ là chỉ nhánh, căn bản không cùng đẳng cấp.”
“Chẳng qua hội trưởng Dương vẫn luôn khiêm tốn, không tranh danh đoạt lợi với các thương hội khác mà thôi.”
Dương Phàm gật đầu, hóa ra là như vậy à.
Nhưng hắn vẫn khá thắc mắc: Sao có người lại xây dựng tổng bộ tại nơi nhỏ như Giang Thành chứ?
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì xe đã đến gần trung tâm thương mại Ginza.
Dương Phàm nói: “Em trả lễ phục trước đi, anh cũng không vội về nhà.”
Tô Mộng Dao hơi xấu hổ nói: “Em tự đi được mà.”
Cô ấy biết bộ lễ phục này không thể trả lại được nữa, có lẽ cô ấy phải bồi thường toàn bộ.
Dương Phàm chỉ vào bãi đậu xe gần đó nói: “Chúng †a không phải trùng hợp đi ngang qua đây sao, trả xong em đưa anh về nhà cũng không muộn.”
Tô Mộng Dao không thể phản kháng, đành phải dừng xe lại.
“Lương một năm của em ít nhất cũng trăm vạn sao. còn thuê lễ phục để mặc thế?”
'Tô Mộng Dao đỏ mặt không nói gì.
Thẻ ngân hàng của cô ấy được mẹ giữ nên chỉ tiêu hằng ngày cũng phải đến xin mẹ.
Đương nhiên, mẹ sẽ không cho phép cô ấy mua những món đồ xa xỉ như lễ phục.
Dương Phàm thấy cô ấy im lặng thì không hỏi tiếp nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...