Dương Phàm cảm thấy công trường có điều kỳ quái nên đã để Vương Lệ Trữ dẫn hắn đến công trường xem thử.
Vương lệ Trữ vừa lên xe, tò mò nhìn Dương Phàm chằm chằm, hỏi: “Cậu đến công trường xem là có ý gì?”
Dương Phàm không giấu giếm, trực tiếp trả lời: “Khí Thất Sát rất khó tự sinh ra, tôi nghi ngờ có người đang
giở trò ở công trường.”
“Hả?” Vương Lệ Trữ lập tức giật mình, nhỏ giọng hỏi: “Tà môn như vậy hả?”
Dương Phàm gật đầu.
Vương Lệ Trữ dịu dàng nói: “Cậu nói khiến tôi thấy hơi sợ rồi, lát nữa cậu phải bảo vệ tôi thật tốt đấy!”
Dương Phàm cười nói: “Hay là chị đừng đi nữa, có thể sẽ có quỷ.”
Thấy cô ta nhát gan, Dương Phàm cố ý trêu đùa cô †a.
Vương Lệ Trữ đâu tin lời của hắn, lập tức coi thường nói: “Cậu dọa tôi ít thôi, trên thế giới này làm gì có quỷ.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cơ thể của cô ta lại không khỏi khẽ run, nếu không phải ở giữa có bệ điều khiển thì chắc cô ta đã dán lên người Dương Phàm rồi.
Lúc này, xe đã lái đến một ngã tư, đang dừng lại đợi đèn đỏ.
Dương Phàm quay mặt qua nhìn Vương Lệ Trữ, thấy cô ta hơi căng thẳng, hắn định lên tiếng an ủi.
Đúng lúc này, Vương Lệ Trữ lại quay đầu, vừa hay thấy ánh mắt của Dương Phàm đang nhìn trên ngực của cô ta.
Dương Phàm vội vàng ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh hơi xấu hổ.
Dương Phàm cố làm ra vẻ bình tĩnh cười ha ha: “Nếu chị đã nói trên đời không có quỷ, vậy chị còn sợ cái gì?”
Vương Lệ Trữ như cười như không, tức giận nói: “Ai nói trên đời không có quỷ, không phải là cậu à, quỷ háo sắc?”
Dương Phàm bị nhìn thấu, không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Hăn gượng gạo cười nói: “Nhìn ra nhưng không nói ra thì mọi người vẫn là bạn tốt, chị thẳng thắn như vậy khiến tôi rất khó xử.”
Mặc dù Vương Lệ Trữ giả bộ tức giận, nhưng trong lòng lại đang mừng thầm, điều này chứng tỏ cô ta vẫn có cơ hội.
Chỉ là cô ta không hề biết tiêu chuẩn chiếm lợi của đàn ông rất thấp, chỉ cần đối phương không phải bà già là được.
Vương Lệ Trữ mỉm cười: “Khó xử à? Hay là tôi lấy tiền trải mấy bậc thang cho cậu?”
Dương Phàm: “...” Ngang tàng như vậy sao?
Giờ phút này, hắn rất muốn nói một câu: Cô ơi, tôi không muốn cố gắng nữa.
Chỉ là hắn cũng biết, nếu như nói như vậy thật thì chắc hắn sẽ bị đánh.
Dương Phàm dở khóc dở cười nói: “Chị là muốn bao. nuôi tôi à?”
Trên mặt Vương Lệ Trữ hiện ra vẻ đắc ý, mỉm cười: “Đúng vậy, hay là suy nghĩ chút đi?”
'Thấy Dương Phàm không nói chuyện, Vương Lệ Trữ hỏi tiếp: “Điều này khó suy nghĩ lắm sao? Có cần tôi làm một bản slide trình bày chỉ tiết lợi và hại cho cậu không?”
Lúc này đèn xanh sáng lên, Dương Phàm chỉ đèn giao thông, không vui nói: “Nên đi rồi.”
Vương Lệ Trữ trợn trắng mắt với hẳn, rồi mới khởi động xe lái về phía khu biệt thự Xuân Phong Hải Đường.
Xe đỗ ở bên ngoài, Dương Phàm và Vương Lệ Trữ cùng xuống xe.
Dương Phàm nói thẳng: “Chị ở trên xe đợi tôi, tự tôi vào là được rồi.”
Vương Lệ Trữ cười ngọt ngào, nói: “Không được, lỡ như cậu giống mấy công nhân kia thì tôi biết phải làm sao?”
Dương Phàm định nói gì đó, Vương Lệ Trữ lại nói tiếp: “Tôi đi cùng cậu, nếu không tôi không yên tâm.”
Dương Phàm nghiêm túc nói: “Trong này rất tà ma, chị không sợ à?”
Vương Lệ Trữ cười nói: “Chính vì sợ nên mới phải ở bên cạnh cậu đấy.”
Nghe vậy, Dương Phàm cười khổ, không nói thêm gì nữa.
Hắn và Vương Lệ Trữ trực tiếp đi vào trong.
Vừa bước vào cổng chưa được bao xa, Dương Phàm đã cảm nhận được sát khí.
Sát khí muốn xâm nhập cơ thể của hắn là điều không thể nào, có điều hắn không ngăn cản mà để mặc cho sát khí tiến vào cơ thể của mình. Những thứ này chính là đồ bổ đối với hắn, tất nhiên hắn sẽ không từ chối.
Vương Lệ Trữ không thể hấp thụ những sát khí này, cô ta chỉ cảm thấy hơi lạnh lẽo, không hề cảm nhận được sự tồn tại của sát khí.
Cô ta tới gần Dương Phàm, hỏi: “Cậu có ổn không vậy? Tôi thấy hơi sợ.”
Dương Phàm cười he he, nói: “Đàn ông không thể nói không ổn, có ổn hay không chỉ có thử rồi mới biết, miệng nói không có bằng chứng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...