Sau khi đối phó với ba kẻ kia xong, Dương Phàm quay sang Tô Mộng Dao và Trần Lê.
Trần Lệ vô thức lùi lại một bước: “Tôi biết gì cả.”
Tôi, tôi không
Dương Phàm cười lắc đầu: “Cô nói cái gì thế, coi tôi thành kẻ cưồng giết người hả? Tôi không giết người tốt.”
Tô Mộng Dao vội vàng bước lên phía trước giải thích: “Cô ấy... Cô ấy là bạn của em, em đảm bảo cô ấy sẽ không lỡ lời.”
Khi cô ấy nhìn thấy Dương Phàm bá đạo như vậy, một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được ập đến trong lòng, có chút sợ hãi giúp Trần Lê giải thích.
Dương Phàm tiến lên, nhéo vào khuôn mặt của Tô Mộng Dao nói: “Đều nghe em, bé ngốc.”
Hắn lại nhìn Trần Lê, Trần Lê vội vàng nói: “Tôi chắc chăn sẽ không nói ra.”
Một cô gái nhỏ đã bao giờ nhìn thấy một trận chiến như vậy đâu, sắp sợ hãi đến ngớ ngẩn rồi.
Dương Phàm mỉm cười nói: “Cô về đi, ngày mai tôi sẽ nói với Đới Kiếm Phong, để cô tiếp quản vị trí quản lý chỉ nhánh.”
Trần Lê sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng, cũng không biết nên nói gì.
Một lúc sau, cô ấy phản ứng lại, nói cảm ơn rồi vội vã rời đi.
Sau khi Trần Lê rời đi, Dương Phàm gọi Thiệu Danh Thần, để hắn ta giải quyết hậu quả, nhân tiện mang theo. vài tên vệ sĩ đến xử lý luôn.
Thấy Tô Mộng Dao mặc quần áo xộc xệch, Dương Phàm quyết định đưa cô ấy đến căn phòng mà Thiệu Tư đã chuẩn bị trước đó để nghỉ ngơi.
Dương Phàm đưa Tô Mộng Dao ra khỏi phòng riêng, tìm phòng 4008, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Căn phòng được thắp sáng lờ mờ bằng ánh đèn màu hồng phấn, ngay khi hai người họ bước vào, liền cảm thấy bầu không khí có chút ám muội.
Cách đó không xa, một chiếc giường tròn lớn được bao quanh bởi một tấm rèm màu đỏ mỏng hơi mờ.
Dương Phàm cười xấu hổ: “Anh không biết là phòng như vậy, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ giúp em kiểm tra vết thương.”
'Tô Mộng Dao hơi thẹn thùng gật đầu, sau đó lấy hết can đảm ôm chặt Dương Phàm.
Đôi môi đỏ hồng nóng bỏng trực tiếp dán lên.
Cảm nhận được sự ấm áp và trơn trượt, trái tim Dương Phàm trở nên náo động.
'Tô Mộng Dao ngày thường đã rất xinh đẹp, dáng người cũng rất duyên dáng, lại thêm trang phục cô ấy đang mặc bây giờ càng trở nên quyến rũ.
Dương Phàm, một thanh niên chưa trải sự đời, làm sao có thể chịu đựng được.
Hắn cúi xuống dùng tư thế ôm công chúa, bế thốc 'Tô Mộng Dao lên và đi về phía giường lớn.
Chen vào trong rèm ngăn cách, ngay khi Tô Mộng Dao được đặt lên giường, một tiếng kinh hô vang lên.
Chỉ thấy hai cô gái có tướng mạo cực kỳ giống nhau đang nằm trên giường.
Cả hai cô gái đầu buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt được tô điểm chút phấn, trên người mặc bộ váy dài xuyên thấu màu xanh da trời.
Lờ mờ có thể thấy được các đường cong. Hai cô gái được Thiệu Danh Thần tìm đến để phục vụ Dương Phàm, nhưng khi họ nhìn thấy Dương Phàm đi vào với ai đó, hai người họ cũng bối rối.
Chuyện mang theo đồ uống vào quán cơm ăn cơm thì đã gặp qua, nhưng đến đây chơi mà còn mang theo người thì đúng là lần đầu gặp.
Hai cô gái trông có vẻ xấu hổ, lóng ngóng không biết làm sao.
Một người vâng dạ dò hỏi: “Hay... Hay là cùng nhau?”
'Tô Mộng Dao đứng dậy, tát vào mặt Dương Phàm một cái: “Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Sau đó chạy thẳng ra ngoài.
Dương Phàm cũng bối rối, tình huống thế này là sao, không phải nói tôi vào phòng nghỉ ngơi hả?
Ai mà có thể nghỉ ngơi trong loại tình huống này? Nghĩ đến vừa rồi mình sắp có Tô Mộng Dao, lại lòi ra cảnh tượng này, Dương Phàm cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nếu còn dám ở lại, sau này e là sẽ khó mà giải thích rõ ràng được, cho nên hắn đành phải đuổi theo.
Hai cô gái đối mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...